Wednesday, May 6, 2009

Tình yêu đến từ ngày hôm qua...

    Cám ơn B.T đã tặng anh bài viết này. Mãi mãi sau này, cho phép anh gọi em là B.T hén.

    TÔI & ANH

    Tôi không muốn về nhà dù tôi đã học xong. Tôi ngồi ở ghế đá sân trường, trời mưa lâm râm. Tôi nhớ anh da diết. Nhưng dù con tim tôi có hướng đến anh cỡ nào đi nữa, lí trí tôi vẫn không cho phép tôi làm vậy.Tôi không thể sa đà, tôi không thể sao nhãng việc học.

    Tôi còn tương lai phía trước, tương lai không ai khác tạo ra mà do chính tôi tạo ra, tôi phải vạch đường cho chính mình. Tôi còn nhiều việc phải làm, tôi còn mẹ, còn em, tôi phải lo cho họ. Tôi không thể vì chút tình cảm mà quên tất cả. Học là con đường duy nhất có thể giúp tôi thoát khỏi chữ ''nghèo''. Tôi biết chắc đó là đúng, đó là con đường duy nhất mà tôi phải chọn. Đó là con đường mà tôi vẫn mơ ước vẫn mong chờ được bước đi. Tôi vẫn biết thế, vẫn biết đâu là tốt nhất cho mình, thế sao.. thế sao.. tôi vẫn phải thốt ra mặc dù tôi không muốn, nó khó quá đối với tôi. Phải chi tôi không biết điều đó, đằng này, tôi biết rất rõ, rất rõ nữa là khác. Tôi có lí trí, vì tôi là người có học, tôi biết đâu là tốt cho mình và đâu là không nên,tôi biết tôi nên hướng tới điều gì và không nên bận tâm tới điều gì. Nhưng sao tôi cứ sa chân vào những cái mà tôi tự cho là không nên và không thể, bởi vì tôi là một con người tình cảm. Yếu điểm của tôi là chổ đó. Phải chi tôi là người không có tình cảm, không biết rung động, không biết yêu, không biết giận, không biết hờn ghen, không biết ganh tị. Dằng này, tôi lại có tất. Tôi có tính ích kỷ, tính ghen tuông, tính đố kỵ, tính hờn dỗi với những thứ mà tôi không có. Nhưng một nửa tôi vẫn có lí trí vẫn không cho phép mình quá giới hạn. Tôi đang ở ranh giới giữa lí trí và tình cảm, tôi đang bị hai thứ đó giày vò, chúng quay tôi như chong chóng, thứ nào cũng muốn hướng tôi về nó, nhưng tôi là một, tôi chỉ có một đôi mắt, tôi không thể nhìn một lúc hai bên, tôi nhìn bên này, nhưng không nỡ bỏ bên kia, khi nhìn bên kia tôi vẫn muốn quay vê bên này. Và cứ thế, cứ thế, tôi chóng mặt, tôi mệt mỏi và chán chường.

    Thế đấy, tôi có lí trí để sống sao cho tốt, nhưng tình cảm nó chi phối tôi, chiếm lấy người tôi, kéo tôi về với nó. Tôi như kẻ trộm, chực chờ cơ hội lí trí lơ là một chút là tôi lại lẻn theo cái lối nhỏ tình cảm mà tôi đã đào trộm bấy lâu. Lần theo cái lối nhỏ đó, tôi chạy đến bên anh, đến với những ý nghĩ, những giả tưởng về anh. Hành trang duy nhất mà tôi mang theo trong cuôc chạy trốn đi chơi đó chính là nỗi nhớ về anh. Khi đến đích rồi, thi lí trí bỗng sực tỉnh, và ngay trong tức khắc tôi đã quay về với thực tại, với đời sống hàng ngày, với cơm áo gạo tiền, và trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi chốc lát, tôi đã quay về, tôi đờ đẫng, mệt mỏi chán nản như người vừa trải qua một cuộc hành trình dài.

    Tôi ước gì anh ở bên tôi lúc này, tôi đang lạnh, lạnh cả thể xác lẫn tâm hồn, tôi cần một bàn tay, một vòng tay và bờ vai ấm để tôi có thể dựa vào trong những lúc buồn cô đơn như thế này. Tôi muốn một cái gì đó ấm áp đi vào đời mình: tình yêu, chắc là vậy, tôi cần nó, tôi cần tình cảm, cần một ai đó yêu thương tôi như chính tôi yêu họ, chắc chắn tôi sẽ yêu họ. Khoảng cách giữa suy nghĩ và hành động chỉ mỏng như một tờ giấy, thế mà tôi vẫn không thể nào bước qua được để biến suy nghĩ thành hành động. Người ta vẫn mong chờ vẫn hi vọng sự kì diệu của cái gọi là ''tình yêu'' - nó sẽ mang bao điều tốt đẹp. Nhưng mấy ai tin nổi đó là sự thật, khi mà cuộc đời vẫn diễn ra bao điều ngang trái, khi con người ta vẫn chịu quá nhiều sự chi phối. Lúc nhỏ, tôi không có tình thương, nếu cho tôi một điều ước, tôi ước có một người sẽ đem lai cho tôi được hạnh phúc.Tôi mơ tưởng đến ''một mái nhà tranh hai quả tim vàng''. Nhưng bây giờ, tôi vẫn tự trách mình sao hồi đó ngốc thế. Tôi đang nhận thức đúng sự việc, hay vì cuộc sống, vì những lí do nào khác mà những mơ tưởng của tôi đã không còn được tôi giữ đến bây giờ?

    Khi chờ đợi một điều gì đó, lúc đầu người ta còn háo hức, nhưng chỉ được một thời gian đầu thôi, rồi nỗi mong ước lại bị thay thế bởi sự chán nản, và tột cùng là sự căm ghét, không muốn nó xuất hiên nữa. Nhưng mà phải chăng, lòng thù hận đó chỉ là một biến thể của sự khao khát, xuất phát từ sâu trong đáy lòng? Vẫn muốn, vẫn mong chờ đấy nhưng dường như sự mất niềm tin đã dẫn đường cho tình cảm đi vào một hướng khác!?

    Và...

    Tôi không thể cứ mải nghĩ về anh. Khoảng cách giữa tôi và anh lớn quá. Anh có tài, anh là mẫu người cầu tiến. Anh có đủ điều kiện để tiến lên cao hơn nữa. Anh như một con tuấn mã đang đổ dồn mọi sức lực trên đường đua. Tôi chỉ là môt bụi cỏ ven đường, tôi chẳng có gì, anh không thể dừng chân vì tôi. Và nếu anh có dừng lại, thì không lâu, anh cũng sẽ vẫn cứ tiếp tục theo đuổi những điều mà anh muốn vươn tới.

    Người ta vẫn nói rằng, cái gì của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải là của mình tất sẽ thuộc về người khác. Vãn biết vậy nhưng sao tôi không cam tâm, không thể ngồi yên mà chờ số phận an bày được, chẳng phải ''hạnh phúc là đấu tranh'' đó hay sao?
    ......
    Cái điều mà không muốn sao nó cứ xảy đến? Tôi đang đi đâu thế này? Đôi chân tôi sao không nghe lời tôi? Sao tôi lại có thể đến nhà anh vào lúc này? Không được, tôi phải dừng lai, tôi phải dừng lại ngay!.....

    .......

    Cuộc sống là vậy sao? Thời gian, hoàn cảnh, sẽ đưa tâm lí, tình cảm ta đến một con đường khác. Nhưng dù có là con đường nào đi nữa, thực chất, trong tâm hồn, ta vẫn hướng đến con đường kia - con đường của sự đúng đắn và tốt đẹp.

    Đôi khi không biết sẽ giải quyết như thế nào, đôi khi đang bị giằng xéo tâm trạng, đôi khi tưởng như là bế tắt, khi không còn biết đi đường nào, thôi thì cứ hãy nhắm mắt lai và nghe theo tiếng nói của con tim mình, và cứ đi theo sự dẫn dẫn dắt của nó, có thể là sẽ không bao giờ đến đích, nhưng cũng chắc chắn rằng sẽ không bao giờ bị lạc đường!

    TÔI & EM

    - Sao em không nhận lời anh?

    - Vì em không đồng ý.

    - Tại sao không đồng ý?

    - Vì không thể chấp nhận.

    Những câu trả lời lòng vòng, huề vốn của em khiến tôi phát điên lên được. Tại sao em vẫn chưa chấp nhận tôi? Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi cảm nhận, nói đúng hơn là tôi biết rõ, em là một người sống nội tâm. Dường như có một thế giới riêng trong con người em, và em là công dân duy nhất trong thế giới đó. Có lẽ hoàn cảnh đã bắt buột em phải có một vùng tự vệ, nó là một cái màng mỏng vô hình, nhưng nó đã tách em ra thế giới này, cách li em. Từ khi tôi gặp em, tôi biết điều đó, và tôi muốn phá tan cái từ trường đang bao bọc em, kéo em ra ngoài, cho em biết rằng, mọi đau khổ, mọi bất công em đã trải qua, rồi thì cũng đã qua hết rồi, tuy nó vẫn còn để sẹo trong tâm hồn em, nhưng tôi tin thời gian, tình yêu thương với cuộc sống, với con người sẽ làm mờ những vết sẹo đó, mờ tới mức mà chính em cũng không nhận ra, chỉ có những kí ức về những gì đã qua mới làm em biết được là đã từng có vết sẹo ở chổ này, chổ kia.

    Thế nhưng, việc tôi muốn làm, việc tôi đang làm đây dường như khó quá. Em vẫn cố chấp, không chịu hợp tác với tôi. Đáng lẽ em phải nắm lấy tay tôi, tìm cách theo tôi ra ngoài, thì đằng này, em lại trốn trong cái xó kín nhất, từ chối sự giúp đỡ chân thành của tôi, mặc cho sự van này để được giup đỡ của tôi.

    Em còn mặc cảm về thân phận mình? Hay tôi không đủ tin cậy để em có thể dựa vào vai tôi để tiếp cuộc đời này? Tôi yêu con người em, yêu sự cam chịu, hiền ngoan, thông minh, khéo léo. Nhưng sự từ chối, sự xa cách khó hiểu của em càng làm tôi yêu em nhiều hơn.

    Em vẫn vậy, vẫn công việc thường ngày, vẫn kiểu tóc, cách ăn mặc đó, nhưng sao tôi thấy - tôi nghĩ - tôi đoán - đôi mắt em càng lúc càng buồn - tôi không biết trong lòng em đang nghĩ gì. Mỗi người có một thế giới riêng, nếu không thích bày tỏ thì cũng không nên ép buộc.

    Tôi cũng còn có việc của tôi, rất nhiều việc. Thôi thì cứ để thời gian sẽ trả lời tất cả. Thời gian là phương thuốc màu nhiệm, nó sẽ chửa lành mọi vết thương, kể cả vết thương trong tâm hồn. ''Tình yêu xa cách ví như ngọn lửa trong gió, gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và gió thổi bùng ngọn lửa lớn''

    Tôi quyết định đi công tác. Bốn tháng. Khi tôi về, mọi vật vẫn như trước, nhưng dường như chúng không có sức sống. Hay là trong lòng tôi trống rỗng rồi nhìn mọi vật cũng vô hồn?

    Tôi đã vượt qua bốn tháng một cách ngoạn mục.Tôi gấp mọi tình cảm dành cho em lại, gấp thành một miếng nhỏ xíu. Nhưng dường như nó có sức đàn hồi mạnh quá, càng gấp nó càng bung ra, tôi phải dằn lên nó bằng công việc, công việc và công việc, nó mới chịu nằm im. Nhưng cái miếng nhỏ tình cảm này nó khôn lắm, chực chờ cơ hội tôi lơ là một chút, công việc tôi ít lại một chút, là nó... bùm...một cái. Nó như một quả bom nước, từng mạch nước nhỏ chảy khắp người tôi, tâm trí tôi, hình ảnh em lại được nó mang đến. Lúc đó tôi như một con người khác, tôi vức đống giấy trên bàn, tôi ném tất cả mọi thư trước mặt, tôi la, tôi hét, tôi ném. Nhưng mà... chao ôi, sao tôi không thể nào ném được hình ảnh em, tình cảm dành cho em ra khỏi con người tôi được chứ. Tôi nhớ em, nhớ đến phát điên lên được! Nhưng rồi cũng đã qua, tôi đã vượt qua những lúc như thế nhờ một núi công việc.

    Có người gõ cửa. Em. Đúng là em rồi. Sự khéo léo của lí trí đã không để tình cảm thể hiện ra ngoài.

    - Em đến đây có việc gì?

    - Em...Anh về hồi nào?

    - Ba ngày rồi.

    Lạ nhỉ, không biết tôi về ngày nào sao em lai đến đây. Sự xa cách của tôi đã làm cho em co người lại, giống như một con ốc, dường như em đã gầy đi nhiều lắm.

    - Sao khi đi anh không nói với em?

    - Vậy thì em đừng nên đến đây khi tôi về

    - Bốn tháng có thể làm cho người ta thay đổi thế sao?

    - Tất nhiên

    - Nhưng với anh thì khác, em tin là vậy
    - Em đang đoán đấy à?

    - Không, em biết chắc là vậy

    - Hay nhỉ, tôi đây còn không biết nữa, mà em sao biết được, biết vì sao không, vì nó không xảy ra, em chẳng là gì cả, chẳng là gì đối với tôi cả.

    Tôi hét, hét thẳng vào mặt em, mắt tôi, mặt tôi nóng đỏ lên. Nhưng chỉ một thoáng thôi, chúng không còn nóng nữa, bởi một giọt nước đã tưới vào nó - nước mắt từ khóe mắt em trào ra - em khóc.

    - Anh có biết thời gian qua là thời gian vô cùng đau khổ đối với em không

    Tôi định hỏi vì sao thì bị em cướp lời, em nói trong nức nở.

    - Khi hỏi ra thì anh đã đi được nửa tháng rồi. Thời gian sau đó em không làm được việc gì cả, đầu óc em đâu đâu, em không biết tại sao, em nghĩ là anh có thể biết.

    Có thật không, có thật là em nhớ tôi không, tôi không tin vào những gì mình nghe, cho dù có muốn chạy đến ôm em thật chặt, nhưng tôi vẫn quay mặt đi chổ khác. Em thừa biết tôi yêu em, làm sao tôi có thể sống bình thường trong thời gian qua được chứ.

    - Trước đây, em chưa bao giờ nghĩ là sẽ có tình cảm với anh

    - Còn bây giờ?

    - Bây giờ vẫn vậy

    Câu trả lời làm tôi thất vọng,nhưng tôi vẫn cố kìm nén.

    - Anh nè, trước khi ngủ, anh có tháo kính ra không?

    - Chẳng lẽ để kính mà ngủ à?

    - Thì để thấy đường mà nằm mơ, nếu không thì nằm mơ thấy em mà nhìn ra cô nào thì sao!

    Tôi không thể nhịn cười, tôi không cần đeo kính khi ngủ, đêm nào tôi cũng mơ thấy em.

    - Không biết sao, trong lúc này đây, em có ý nghĩ là... em... em muốn... muốn là người tháo kính ra cho anh mỗi đêm trước khi ngủ.

    Tôi cười, em cũng cười, có lẽ em không ngờ là mình sẽ nói câu nói đó, em thẹn thùng. Chưa bao giờ tôi vui như lúc này, đấy mới chính là con người em, sau bao nhiêu vất vả, tôi không kéo em ra được cái vỏ đó, thì bây giờ em đã tự chui ra. Không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhanh như một phản xạ, tôi ôm em vào lòng ,hôn vào đôi mắt còn ướt của em, nói thì thầm vào tai em - "Vậy thì em có trách nhiệm là phải tháo kính ra cho anh mỗi đêm trước khi ngủ đó nhe!''

    HẾT

    Áo ông si? (í ông sao), Hix, chắc là dở lắm chứ gì, tui còn không dám đọc lại nữa huống chi là đặt tên cho nó. Ý, nhưng mà nếu đọc thấy hay thì cũng đừng gởi báo Tuổi trẻ, tại vì tui chỉ viết cho mình ông đọc thui. (làm bộ nói dzị chứ thật ra là tui sợ "bị" nổi tiếng!!?).

    Tui không biết là tại sao ông lại nói là tui lấy tim ông, tui ko biết ông nói chơi hay nói giỡn.

    Nhưng mà ông biết ko, thật ra thì lúc đầu tui cũng có ý định là trộm tim ông, nhưng mà, đến lúc lấy được rồi (theo lời ông nói), lúc về, tui mới phát hiện ra là tui đã bỏ quên tim mình lại chổ ông lúc nào mà tui cũng chẳng hay nữa!

    Tui sẽ ko trả lại tim ông đâu, tui sẽ giữ nó luôn! Còn ông, tui muốn nhờ ông tìm giùm tim tui (chắc nó chỉ ở quanh quẩn đâu đó thôi), và hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé, vì nó bằng thủy tinh rất dễ vỡ!

    Bye.

    Ký tên: người không bao giờ muốn ông biết tui là ai.

Sài Gòn, Jul 24, 2007

P/S: Tựa đề bài viết do người được tặng tự đặt

2 comments:

Joliephuong Tran said...


Công nhận cái vụ trộm cắp tim này rắc rối thiệt, lấy qua lấy lại tùm lum! Mà hình như ông này ổng mất tim từ năm 2007 rồi thì phải! :-?

Steven Vo said...

Hic, bả nhớ thời điểm nào, quen cô nào, ở đâu luôn, mới ghê, huhu