Friday, October 8, 2010

Xa rồi dấu yêu


Tôi anh chàng thư sinh
Thường hay viết thơ tình
Em tiểu thư đài các
Đôi mắt tròn thật xinh

Em thường hay đi lễ
Tôi lặng lẽ đứng nhìn
Góc giáo đường cuối phố
Tần ngần rồi lặng thinh

Hôm nay em đi lễ
Vẫn mắt tròn thật xinh
Nhưng ẩn trong đôi mắt
Giọt lệ chan chứa tình

Ngày em lên xe hoa
Tôi lặng lẽ đi xa
Giấu trong màn sương khói
Đôi mắt ướt nhạt nhòa

Thời gian lặng lẽ trôi
Ngỡ tình đã xa xôi
Nào ngờ duyên hạnh ngộ
Lòng chợt thấy bồi hồi

Dấu yêu ngày xưa ơi
Tình yêu em với tôi
Sẽ giữ trong lòng mãi
Không bao giờ phai phôi.


(Tặng các nàng hay đi nhà thờ)


       

27 comments:

Xương Rồng said...

Ông tính làm nhà thơ Kiên Giang 2 à?

Steven Vo said...

Kiên Giang là nhà thơ nào? Hông lẽ tài năng của mình sắp thành nhà thơ rồi sao ta :D

Xương Rồng said...

Nhà thơ đó mà cũng ko biết à?

Xương Rồng said...

Tui cho ông đọc 1 bài thơ của nhà thơ này nha!

Xương Rồng said...

I.

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa xoá không gian
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo đường

Mười năm trước, em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh

Trường anh ngó mặt giáo đường
Gác chuông thương nhớ lầu chuông
U buồn thay ! Chuông nhạc đạo
Rộn rã thay ! Chuông nhà trường

II.

Lần kia anh ghiền nghe tiếng chuông
Làm thơ sầu mộng dệt tình thương
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi


III.

Sau mười năm lẻ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình
- Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh

Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang, cách mấy sông
Anh vẫn yêu em người áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng

IV.

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ tà áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường

Mặc dù em chẳng còn xem lễ
Ở giáo đường u tịch chốn xưa
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ

Màu gạch nhà thờ còn đỏ thẫm
Như tình nồng thắm thuở ban đầu
Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy
Áo tím tình thơ đã nhạt màu

V.

Ba năm sau chiếc xe hoa cũ
Chở áo tím về trong áo quan
Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang

Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng
Anh kết tình chung gởi xuống mồ

VI.

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không còn đứng nép ở lầu chuông
Những khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa thánh đường

"Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên cao
Trong lòng còn giữ màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi !"

TTKH (Qué.) said...

Trời bài thơ não nùng nhưng hay . Mà đàn ông con trai sao khóc thầm hoài dzậy Tahitad ??? Tình yêu bây giờ phải có chút mánh nha . Hehehe

TTKH (Qué.) said...

Bài thơ này phổ nhạc nhưng không hay bằng bản gốc . Nghe buồn quá . Ah mà đây là bài thơ của Mỹ Ngụy mà . Hahaha

Xương Rồng said...

XR ko biết nó là của Mỹ Ngụy hay gì cả, chỉ biết là nó hay và đọc nó thôi..!

Steven Vo said...

Ah, hóa ra bài thơ được phổ nhạc này là của nhà thơ Kiên Giang. Wow, thanks bà Cốt rồng. Giờ mới biết nè :D

Steven Vo said...

Đệ đâu có khóc thầm đâu, vừa khóc vừa la làng tùm lum, đến nỗi... huynh biết luôn đó, chớ :D

Steven Vo said...

Nhưng người ta không phổ biến, biết đâu mà đọc bây giờ?

Caphe Caphao said...

Ừa, dzậy thì TTKH sẽ cho XR đọc nhiều bài thơ hay của Mỹ Ngụy nha . Hahaha

Joliephuong Tran said...

Đọc bài này, tự nhiên Jolie nhớ đến một bài thơ của Nhà thơ Hồ Dzếnh:

Hoa mẫu Đơn

Mẫu đơn nở cạnh nhà thờ
Đôi ta trinh tiết đợi chờ lấy nhaụ

Em ạ, quê ta tháp giáo đường
Sáng chiều vẫn vọng những hồi chuông
Ai đi xem lễ tôi đi với
Gió dạo lời kinh toả vấn vương

Con gái nhà Chung xinh đẹp lạ
Đẹp hơn con gái phố phường bên
Ngày ngày hai buổi xưa đi học
Mượn lối vườn hoa để gặp em

Tôi nhớ từng viên đá lát thềm
Từng hàng ngói nhỏ mái nhà êm
Cây doi đứng cạnh hòn non bộ
Toả mát đường đi gạch lát nem

Ôi vật vô tri cũng có hồn
Những ngày nắng mới những hoàng hôn
Tình yêu sau trước đều như vậy
Những thoáng vui xen những nét buồn

Chủ Nhật tự nhiên thành buổi hẹn
Gió bay tà áo trắng như thơ
Mẫu đơn nở giữa hai lời nguyện
Phảng phất còn thơm đến bây giờ

Đêm Giáng Sinh này em ở đâu
Nghe chuông có nhớ thuở ban đầu
Ước chi sống lại thời xưa nhỉ
Để trẻ ra và để hẹn nhau

Joliephuong Tran said...

Tahitad già đầu rồi mà còn hay khóc thầm, thế nào hồi nhỏ cũng hay khóc nhè chắc luôn, anh nhỉ! ;))

Joliephuong Tran said...

"Giữ trong lòng mãi" thì làm sao "nó" phai phôi được, chừng nào đem ra ngoài nắng kà, "nó" mới xi-nhê, hihi.

Steven Vo said...

Hồi nhỏ không khóc, thấy thua thiệt bạn bè, giờ phải khóc bù x( Đúng là hông biết gì zìa điện x(

Steven Vo said...

Sao tui hông biết bài thơ này kà? Tui mà hông biết, sao con dzịt đẹt biết kà?

Steven Vo said...

Tại zì người ta không muốn nó phai phôi nên mới giữ trong lòng mãi. Tự nhiên xúi người ta đem ra phơi nắng là sao x(

Steven Vo said...

Wow, không ngờ heo tui quăng 1 con cóc ra mà được cái bạn đọc giả gần xa so sánh với các nhà thơ tầm cỡ hem hà. Xúc động quá :)

Caphe Caphao said...

Hahaha ... sướng chưa !

Caphe Caphao said...

Ừa, khóc nhè có nhiều kiểu . Có kiểu khóc nhức óc luôn đó ! Haha

Steven Vo said...

Sướng, hihi

Bông Giấy - said...

Kiên Giang là nhà thơ Miền Nam. Tahitad là Kiên gì? Miền gì? :-)
Bài thơ của Tahitad khiến BG để ý đến mấy anh chàng hay đi lễ :P

Bông Giấy - said...

Sao anh gọi là... Ngụy? :-)

Caphe Caphao said...

BG muốn phản động hả ? Nói chiện với người VN là XR phải dùng từ cho đúng chứ ! Hehehe

Caphe Caphao said...

Chắc miền bắc đó BG . Thấy hình Nhà Thờ có vẻ ngoài đó quá !

Steven Vo said...

Nhà thơ Kiên Giang quê ở Kiên Giang luôn hả? :D Vậy chắc phải lấy bút danh BL :D

BG là Bắc Giang, cô Bắc Kỳ nho nhỏ =))