Wednesday, May 6, 2009

Hoa cúc

Tặng J.

Anh có lại về yêu hoa cúc
Hay đã đến tìm hoa khác xưa
Em từ dạo ấy anh xa khuất
Cúc vẫn còn vàng mặc gió mưa



Anh sẽ lại về thăm hoa cúc
Giữ trọn lời thề hẹn ước xưa
Thương em vất vả nhiều mưa gió
Biết đáp đền sao mới cho vừa

Niềm vui nho nhỏ

    1. Cuối tuần rồi trong hòm thư có một lá thư đến từ Sydney. Khỏi nói con cũng biết đó là thư của má Tư. Má Tư sợ con qua Nhật làm việc sẽ quên tiếng Anh nên đã gửi cho con nhiều bài báo Anh ngữ để con đọc rồi ôn lại tiếng Anh luôn Những bài báo tiếng Anh này ngày nay có hằng hà sa số trên mạng, nhưng đối với con, những bài báo mà má Tư đã tỉ mỉ chọn lựa rồi còn gạch dưới những cụm từ khó, không chỉ là những tin tức thông thường, mà còn chứa đựng cả tình thương bao la của má Tư dành cho con cháu. Hồi còn ở VN con giữ những bài báo này cẩn thận lắm. Con thích nhất bài Water is very essential for life. Con cám ơn má Tư nhiều. Khi nào sắp xếp được thời gian, con sẽ qua má Tư chơi một chuyến (con đã bắt đầu thèm mấy món ăn Việt Nam rồi nè )

    2. Cuối cùng sản phẩm đầu tiên kể từ lúc qua Nhật tới giờ cũng đã xuất xưởng. Bữa nay có dịp nhìn ngắm lại những thiết kế của mình mà thấy vui trong lòng. Đi khắp thế giới đi tàu nhé. Một mai này khi không phải ở Nhật Bản mà thấy ngươi ở đâu đó trên trái đất, ta có thể mỉm cười với ngươi rằng: một phần cơ thể ngươi có công sức của ta trong đó Cầu mong ngươi sẽ được bình an trong suốt quãng đời hải hành.

Nhật Bản, Feb 24, 2009

Tình yêu đến từ ngày hôm qua...

    Cám ơn B.T đã tặng anh bài viết này. Mãi mãi sau này, cho phép anh gọi em là B.T hén.

    TÔI & ANH

    Tôi không muốn về nhà dù tôi đã học xong. Tôi ngồi ở ghế đá sân trường, trời mưa lâm râm. Tôi nhớ anh da diết. Nhưng dù con tim tôi có hướng đến anh cỡ nào đi nữa, lí trí tôi vẫn không cho phép tôi làm vậy.Tôi không thể sa đà, tôi không thể sao nhãng việc học.

    Tôi còn tương lai phía trước, tương lai không ai khác tạo ra mà do chính tôi tạo ra, tôi phải vạch đường cho chính mình. Tôi còn nhiều việc phải làm, tôi còn mẹ, còn em, tôi phải lo cho họ. Tôi không thể vì chút tình cảm mà quên tất cả. Học là con đường duy nhất có thể giúp tôi thoát khỏi chữ ''nghèo''. Tôi biết chắc đó là đúng, đó là con đường duy nhất mà tôi phải chọn. Đó là con đường mà tôi vẫn mơ ước vẫn mong chờ được bước đi. Tôi vẫn biết thế, vẫn biết đâu là tốt nhất cho mình, thế sao.. thế sao.. tôi vẫn phải thốt ra mặc dù tôi không muốn, nó khó quá đối với tôi. Phải chi tôi không biết điều đó, đằng này, tôi biết rất rõ, rất rõ nữa là khác. Tôi có lí trí, vì tôi là người có học, tôi biết đâu là tốt cho mình và đâu là không nên,tôi biết tôi nên hướng tới điều gì và không nên bận tâm tới điều gì. Nhưng sao tôi cứ sa chân vào những cái mà tôi tự cho là không nên và không thể, bởi vì tôi là một con người tình cảm. Yếu điểm của tôi là chổ đó. Phải chi tôi là người không có tình cảm, không biết rung động, không biết yêu, không biết giận, không biết hờn ghen, không biết ganh tị. Dằng này, tôi lại có tất. Tôi có tính ích kỷ, tính ghen tuông, tính đố kỵ, tính hờn dỗi với những thứ mà tôi không có. Nhưng một nửa tôi vẫn có lí trí vẫn không cho phép mình quá giới hạn. Tôi đang ở ranh giới giữa lí trí và tình cảm, tôi đang bị hai thứ đó giày vò, chúng quay tôi như chong chóng, thứ nào cũng muốn hướng tôi về nó, nhưng tôi là một, tôi chỉ có một đôi mắt, tôi không thể nhìn một lúc hai bên, tôi nhìn bên này, nhưng không nỡ bỏ bên kia, khi nhìn bên kia tôi vẫn muốn quay vê bên này. Và cứ thế, cứ thế, tôi chóng mặt, tôi mệt mỏi và chán chường.

    Thế đấy, tôi có lí trí để sống sao cho tốt, nhưng tình cảm nó chi phối tôi, chiếm lấy người tôi, kéo tôi về với nó. Tôi như kẻ trộm, chực chờ cơ hội lí trí lơ là một chút là tôi lại lẻn theo cái lối nhỏ tình cảm mà tôi đã đào trộm bấy lâu. Lần theo cái lối nhỏ đó, tôi chạy đến bên anh, đến với những ý nghĩ, những giả tưởng về anh. Hành trang duy nhất mà tôi mang theo trong cuôc chạy trốn đi chơi đó chính là nỗi nhớ về anh. Khi đến đích rồi, thi lí trí bỗng sực tỉnh, và ngay trong tức khắc tôi đã quay về với thực tại, với đời sống hàng ngày, với cơm áo gạo tiền, và trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi chốc lát, tôi đã quay về, tôi đờ đẫng, mệt mỏi chán nản như người vừa trải qua một cuộc hành trình dài.

    Tôi ước gì anh ở bên tôi lúc này, tôi đang lạnh, lạnh cả thể xác lẫn tâm hồn, tôi cần một bàn tay, một vòng tay và bờ vai ấm để tôi có thể dựa vào trong những lúc buồn cô đơn như thế này. Tôi muốn một cái gì đó ấm áp đi vào đời mình: tình yêu, chắc là vậy, tôi cần nó, tôi cần tình cảm, cần một ai đó yêu thương tôi như chính tôi yêu họ, chắc chắn tôi sẽ yêu họ. Khoảng cách giữa suy nghĩ và hành động chỉ mỏng như một tờ giấy, thế mà tôi vẫn không thể nào bước qua được để biến suy nghĩ thành hành động. Người ta vẫn mong chờ vẫn hi vọng sự kì diệu của cái gọi là ''tình yêu'' - nó sẽ mang bao điều tốt đẹp. Nhưng mấy ai tin nổi đó là sự thật, khi mà cuộc đời vẫn diễn ra bao điều ngang trái, khi con người ta vẫn chịu quá nhiều sự chi phối. Lúc nhỏ, tôi không có tình thương, nếu cho tôi một điều ước, tôi ước có một người sẽ đem lai cho tôi được hạnh phúc.Tôi mơ tưởng đến ''một mái nhà tranh hai quả tim vàng''. Nhưng bây giờ, tôi vẫn tự trách mình sao hồi đó ngốc thế. Tôi đang nhận thức đúng sự việc, hay vì cuộc sống, vì những lí do nào khác mà những mơ tưởng của tôi đã không còn được tôi giữ đến bây giờ?

    Khi chờ đợi một điều gì đó, lúc đầu người ta còn háo hức, nhưng chỉ được một thời gian đầu thôi, rồi nỗi mong ước lại bị thay thế bởi sự chán nản, và tột cùng là sự căm ghét, không muốn nó xuất hiên nữa. Nhưng mà phải chăng, lòng thù hận đó chỉ là một biến thể của sự khao khát, xuất phát từ sâu trong đáy lòng? Vẫn muốn, vẫn mong chờ đấy nhưng dường như sự mất niềm tin đã dẫn đường cho tình cảm đi vào một hướng khác!?

    Và...

    Tôi không thể cứ mải nghĩ về anh. Khoảng cách giữa tôi và anh lớn quá. Anh có tài, anh là mẫu người cầu tiến. Anh có đủ điều kiện để tiến lên cao hơn nữa. Anh như một con tuấn mã đang đổ dồn mọi sức lực trên đường đua. Tôi chỉ là môt bụi cỏ ven đường, tôi chẳng có gì, anh không thể dừng chân vì tôi. Và nếu anh có dừng lại, thì không lâu, anh cũng sẽ vẫn cứ tiếp tục theo đuổi những điều mà anh muốn vươn tới.

    Người ta vẫn nói rằng, cái gì của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải là của mình tất sẽ thuộc về người khác. Vãn biết vậy nhưng sao tôi không cam tâm, không thể ngồi yên mà chờ số phận an bày được, chẳng phải ''hạnh phúc là đấu tranh'' đó hay sao?
    ......
    Cái điều mà không muốn sao nó cứ xảy đến? Tôi đang đi đâu thế này? Đôi chân tôi sao không nghe lời tôi? Sao tôi lại có thể đến nhà anh vào lúc này? Không được, tôi phải dừng lai, tôi phải dừng lại ngay!.....

    .......

    Cuộc sống là vậy sao? Thời gian, hoàn cảnh, sẽ đưa tâm lí, tình cảm ta đến một con đường khác. Nhưng dù có là con đường nào đi nữa, thực chất, trong tâm hồn, ta vẫn hướng đến con đường kia - con đường của sự đúng đắn và tốt đẹp.

    Đôi khi không biết sẽ giải quyết như thế nào, đôi khi đang bị giằng xéo tâm trạng, đôi khi tưởng như là bế tắt, khi không còn biết đi đường nào, thôi thì cứ hãy nhắm mắt lai và nghe theo tiếng nói của con tim mình, và cứ đi theo sự dẫn dẫn dắt của nó, có thể là sẽ không bao giờ đến đích, nhưng cũng chắc chắn rằng sẽ không bao giờ bị lạc đường!

    TÔI & EM

    - Sao em không nhận lời anh?

    - Vì em không đồng ý.

    - Tại sao không đồng ý?

    - Vì không thể chấp nhận.

    Những câu trả lời lòng vòng, huề vốn của em khiến tôi phát điên lên được. Tại sao em vẫn chưa chấp nhận tôi? Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi cảm nhận, nói đúng hơn là tôi biết rõ, em là một người sống nội tâm. Dường như có một thế giới riêng trong con người em, và em là công dân duy nhất trong thế giới đó. Có lẽ hoàn cảnh đã bắt buột em phải có một vùng tự vệ, nó là một cái màng mỏng vô hình, nhưng nó đã tách em ra thế giới này, cách li em. Từ khi tôi gặp em, tôi biết điều đó, và tôi muốn phá tan cái từ trường đang bao bọc em, kéo em ra ngoài, cho em biết rằng, mọi đau khổ, mọi bất công em đã trải qua, rồi thì cũng đã qua hết rồi, tuy nó vẫn còn để sẹo trong tâm hồn em, nhưng tôi tin thời gian, tình yêu thương với cuộc sống, với con người sẽ làm mờ những vết sẹo đó, mờ tới mức mà chính em cũng không nhận ra, chỉ có những kí ức về những gì đã qua mới làm em biết được là đã từng có vết sẹo ở chổ này, chổ kia.

    Thế nhưng, việc tôi muốn làm, việc tôi đang làm đây dường như khó quá. Em vẫn cố chấp, không chịu hợp tác với tôi. Đáng lẽ em phải nắm lấy tay tôi, tìm cách theo tôi ra ngoài, thì đằng này, em lại trốn trong cái xó kín nhất, từ chối sự giúp đỡ chân thành của tôi, mặc cho sự van này để được giup đỡ của tôi.

    Em còn mặc cảm về thân phận mình? Hay tôi không đủ tin cậy để em có thể dựa vào vai tôi để tiếp cuộc đời này? Tôi yêu con người em, yêu sự cam chịu, hiền ngoan, thông minh, khéo léo. Nhưng sự từ chối, sự xa cách khó hiểu của em càng làm tôi yêu em nhiều hơn.

    Em vẫn vậy, vẫn công việc thường ngày, vẫn kiểu tóc, cách ăn mặc đó, nhưng sao tôi thấy - tôi nghĩ - tôi đoán - đôi mắt em càng lúc càng buồn - tôi không biết trong lòng em đang nghĩ gì. Mỗi người có một thế giới riêng, nếu không thích bày tỏ thì cũng không nên ép buộc.

    Tôi cũng còn có việc của tôi, rất nhiều việc. Thôi thì cứ để thời gian sẽ trả lời tất cả. Thời gian là phương thuốc màu nhiệm, nó sẽ chửa lành mọi vết thương, kể cả vết thương trong tâm hồn. ''Tình yêu xa cách ví như ngọn lửa trong gió, gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và gió thổi bùng ngọn lửa lớn''

    Tôi quyết định đi công tác. Bốn tháng. Khi tôi về, mọi vật vẫn như trước, nhưng dường như chúng không có sức sống. Hay là trong lòng tôi trống rỗng rồi nhìn mọi vật cũng vô hồn?

    Tôi đã vượt qua bốn tháng một cách ngoạn mục.Tôi gấp mọi tình cảm dành cho em lại, gấp thành một miếng nhỏ xíu. Nhưng dường như nó có sức đàn hồi mạnh quá, càng gấp nó càng bung ra, tôi phải dằn lên nó bằng công việc, công việc và công việc, nó mới chịu nằm im. Nhưng cái miếng nhỏ tình cảm này nó khôn lắm, chực chờ cơ hội tôi lơ là một chút, công việc tôi ít lại một chút, là nó... bùm...một cái. Nó như một quả bom nước, từng mạch nước nhỏ chảy khắp người tôi, tâm trí tôi, hình ảnh em lại được nó mang đến. Lúc đó tôi như một con người khác, tôi vức đống giấy trên bàn, tôi ném tất cả mọi thư trước mặt, tôi la, tôi hét, tôi ném. Nhưng mà... chao ôi, sao tôi không thể nào ném được hình ảnh em, tình cảm dành cho em ra khỏi con người tôi được chứ. Tôi nhớ em, nhớ đến phát điên lên được! Nhưng rồi cũng đã qua, tôi đã vượt qua những lúc như thế nhờ một núi công việc.

    Có người gõ cửa. Em. Đúng là em rồi. Sự khéo léo của lí trí đã không để tình cảm thể hiện ra ngoài.

    - Em đến đây có việc gì?

    - Em...Anh về hồi nào?

    - Ba ngày rồi.

    Lạ nhỉ, không biết tôi về ngày nào sao em lai đến đây. Sự xa cách của tôi đã làm cho em co người lại, giống như một con ốc, dường như em đã gầy đi nhiều lắm.

    - Sao khi đi anh không nói với em?

    - Vậy thì em đừng nên đến đây khi tôi về

    - Bốn tháng có thể làm cho người ta thay đổi thế sao?

    - Tất nhiên

    - Nhưng với anh thì khác, em tin là vậy
    - Em đang đoán đấy à?

    - Không, em biết chắc là vậy

    - Hay nhỉ, tôi đây còn không biết nữa, mà em sao biết được, biết vì sao không, vì nó không xảy ra, em chẳng là gì cả, chẳng là gì đối với tôi cả.

    Tôi hét, hét thẳng vào mặt em, mắt tôi, mặt tôi nóng đỏ lên. Nhưng chỉ một thoáng thôi, chúng không còn nóng nữa, bởi một giọt nước đã tưới vào nó - nước mắt từ khóe mắt em trào ra - em khóc.

    - Anh có biết thời gian qua là thời gian vô cùng đau khổ đối với em không

    Tôi định hỏi vì sao thì bị em cướp lời, em nói trong nức nở.

    - Khi hỏi ra thì anh đã đi được nửa tháng rồi. Thời gian sau đó em không làm được việc gì cả, đầu óc em đâu đâu, em không biết tại sao, em nghĩ là anh có thể biết.

    Có thật không, có thật là em nhớ tôi không, tôi không tin vào những gì mình nghe, cho dù có muốn chạy đến ôm em thật chặt, nhưng tôi vẫn quay mặt đi chổ khác. Em thừa biết tôi yêu em, làm sao tôi có thể sống bình thường trong thời gian qua được chứ.

    - Trước đây, em chưa bao giờ nghĩ là sẽ có tình cảm với anh

    - Còn bây giờ?

    - Bây giờ vẫn vậy

    Câu trả lời làm tôi thất vọng,nhưng tôi vẫn cố kìm nén.

    - Anh nè, trước khi ngủ, anh có tháo kính ra không?

    - Chẳng lẽ để kính mà ngủ à?

    - Thì để thấy đường mà nằm mơ, nếu không thì nằm mơ thấy em mà nhìn ra cô nào thì sao!

    Tôi không thể nhịn cười, tôi không cần đeo kính khi ngủ, đêm nào tôi cũng mơ thấy em.

    - Không biết sao, trong lúc này đây, em có ý nghĩ là... em... em muốn... muốn là người tháo kính ra cho anh mỗi đêm trước khi ngủ.

    Tôi cười, em cũng cười, có lẽ em không ngờ là mình sẽ nói câu nói đó, em thẹn thùng. Chưa bao giờ tôi vui như lúc này, đấy mới chính là con người em, sau bao nhiêu vất vả, tôi không kéo em ra được cái vỏ đó, thì bây giờ em đã tự chui ra. Không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhanh như một phản xạ, tôi ôm em vào lòng ,hôn vào đôi mắt còn ướt của em, nói thì thầm vào tai em - "Vậy thì em có trách nhiệm là phải tháo kính ra cho anh mỗi đêm trước khi ngủ đó nhe!''

    HẾT

    Áo ông si? (í ông sao), Hix, chắc là dở lắm chứ gì, tui còn không dám đọc lại nữa huống chi là đặt tên cho nó. Ý, nhưng mà nếu đọc thấy hay thì cũng đừng gởi báo Tuổi trẻ, tại vì tui chỉ viết cho mình ông đọc thui. (làm bộ nói dzị chứ thật ra là tui sợ "bị" nổi tiếng!!?).

    Tui không biết là tại sao ông lại nói là tui lấy tim ông, tui ko biết ông nói chơi hay nói giỡn.

    Nhưng mà ông biết ko, thật ra thì lúc đầu tui cũng có ý định là trộm tim ông, nhưng mà, đến lúc lấy được rồi (theo lời ông nói), lúc về, tui mới phát hiện ra là tui đã bỏ quên tim mình lại chổ ông lúc nào mà tui cũng chẳng hay nữa!

    Tui sẽ ko trả lại tim ông đâu, tui sẽ giữ nó luôn! Còn ông, tui muốn nhờ ông tìm giùm tim tui (chắc nó chỉ ở quanh quẩn đâu đó thôi), và hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé, vì nó bằng thủy tinh rất dễ vỡ!

    Bye.

    Ký tên: người không bao giờ muốn ông biết tui là ai.

Sài Gòn, Jul 24, 2007

P/S: Tựa đề bài viết do người được tặng tự đặt

Thành kính phân ưu

    Anh xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến em và gia đình
 
    Mới đó mà sao đã vội vàng
    Người đi vương vấn chút khăn tang
    Đôi dòng lệ ướt nhòe trên mắt
    Nơi ấy xin người hãy bình an

Sài Gòn, Mar 19, 2008

Tản mạn

    Tình yêu ngọt ngào giữa tôi và em là tình yêu gắn liền với tin nhắn.

    Tôi bắt đầu quen em cũng từ những tin nhắn của mạng Yahoo Messenger. Tôi và em làm cùng công ty, tuy gần mà xa, tuy xa mà gần theo đúng nghĩa đen của nó. Em ở Vũng Tàu nhưng làm tại văn phòng Sài Gòn, trong khi tôi ở Sài Gòn lại công tác tại Vũng Tàu. Những tin nhắn đầu tiên chỉ là lời nói bông đùa mà em dành cho tất cả các anh em trong công ty, nhưng đối với tôi, nó lại là một định mệnh. Tôi khen em có giọng nói dễ thương còn em khen tôi nói chuyện cũng có duyên lắm. Ngày em xài điện thoại là thời điểm mà tôi thấy vui nhất. Tôi tha hồ tán tỉnh em ngoài giờ hành chính

    Không thể kể xiết bao nhiêu tin nhắn tôi và em đã gửi cho nhau. Tình yêu của hai đứa cũng lớn dần theo những dòng messages đó. Tin nhắn giận hờn, tin nhắn trách móc, tin nhắn yêu thương... loại nào cũng có. Tôi mất điện thoại 3 lần, em thay điện thoại 1 lần. Vì lẽ đó những tin nhắn đầu tiên không còn nữa. Nhưng mỗi lần có dịp đọc lại nhưng tin nhắn được lưu giữ đến thời điểm này là mỗi lần lòng tôi lại bồi hồi xúc động, lân lân trong men say tình ái mà em đã dành riêng cho tôi.

Sài Gòn, Apr 1, 2008

Tam giác xuôi và tam giác ngược

    Theo tôi, trong tình cảm, con trai và con gái có cách thể hiện khác nhau mà tôi tạm gọi là "tam giác xuôi" và "tam giác ngược".

    Con trai khi yêu thường không để tình cảm của mình bộc lộ ra ngoài mà chỉ để cảm xúc đó tận sâu trong đáy lòng. Đó cũng là lý do vì sao câu nói "anh yêu em" lại khó nói với họ như vậy. Họ quan tâm tới người yêu theo một cách khác: họ luôn nghĩ làm thế nào để cân bằng tài chính đảm bảo cuộc sống cho gia đình hạnh phúc hơn là những chi tiết nhỏ nhặt. Ngay cả ngày sinh của họ nhiều khi cũng bị bỏ quên thì nói gì đến ngày cưới, ngày sinh của vợ, rồi ngày đám giỗ...

    Con trai lăng nhăng? Cái này thì đúng. Nhưng ít hay nhiều, trong hay vượt giới hạn cho phép là còn tùy ở cách nhận thức của mỗi người, mà nhận thức thì có dính dáng ít nhiều tới học thức. Tôi tin rằng một người biết suy nghĩ thấu đáo sẽ không làm điều gì khó xử xảy ra với gia đình của họ. Và hơn lúc nào hết vợ luôn là người được họ tôn trọng nhất. Mặc dù cái chóp nhỏ nhiều lúc có thể làm họ xao động nhưng nền tảng vững chắc của cạnh đáy không dễ dàng làm họ THAY LÒNG ĐỔI DẠ.

    Con gái thì ngược lại. Khi yêu họ yêu mãnh liệt và nồng cháy, luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho người yêu của mình. Nhiều kẻ xấu đã lợi dụng đức tính đáng yêu của con gái này mà làm những điều không tốt. Cái đó hạ hồi phân giải, ở đây tôi chỉ bàn về tam giác ngược mà thôi.

    Như đã nói, tình cảm của con gái dạt dào. Bởi vì dạt dào quá mà họ luôn muốn người yêu cũng phải thể hiển tình cảm dạt dào theo phong cách lãng mạn nào đó. Mười cô thì hết chín cô muốn chồng thương yêu, chiều chuộng, phải luôn nghĩ tới họ và nghĩ luôn tới những dây mơ rễ má gì có liên quan tới họ nữa kìa. (Điều này thật khó cho con trai quá, phải không các bạn. Khó chỗ nào xin đọc lại phần trên). Có người hỏi tôi, vậy cô còn lại ra sao? Xin thưa, cô còn lại đã được người chồng nào đó thương yêu, chiều chuộng rồi nên không đòi hỏi nữa

    Con gái không có nhiều cơ hội để lăng nhăng như đám con trai. Nhưng khi họ đã lỡ yêu người khác rồi thì không còn cơ hội gì để cứu vãn nữa. Điểm tiếp xúc của họ quá nhỏ, không dễ dàng đứng vững khi có yếu tố bên trong hay bên ngoài tác động. Bản thân người viết bài này cũng từng trải qua một mối tình như vậy nên có một ít kinh nghiệm chia sẻ với anh em. Tưởng rằng một lần thất bại sẽ không có lần thứ hai, nhưng người viết bài này sắp đối diện với một lần thất bại nữa rồi.

    Tác giả mượn hai câu ca dao để kết thúc entry
"Dò sông dò biển dễ dò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người"

Sài Gòn, Nov 21, 2007

Tag

    Nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui mới thấy hông phải chỉ có 1 mình heo tui không biết "tag" là gì. Hehe, có nhiều bà con cũng hông biết lắm chứ bộ. Lật đật tra tự điển mới biết "tag" hông có dính dáng gì tới mấy điều mà heo tui sắp trình bày sau đây. Có hỏi bé nghé, bé nghé kêu viết ra 7 điều chân thật về bản thân (?!!). Người ta gợi ý vậy thì biết vậy chứ sao bây giờ.

    Bị "tag" lâu rồi nhưng hỗm rày vì không có nhiều thời gian nên heo tui chưa kịp bộc bạch đôi điều với "người hâm mộ". (Bởi vậy ta nói, làm người nổi tiếng nhiều khi cũng khổ lắm, có sung sướng gì đâu). Dẫu sao đây cũng là dịp để làm phong phú thêm cho cái chuồng của heo tui đang trong giai đoạn nâng cấp. Một tác phẩm càng được trông chờ bao nhiêu thì mới càng có giá trị bấy nhiêu. Thôi không bắt "người hâm mộ" chờ nữa, heo tui bắt đầu nghen.

    1. Bản thân:

    Thượng đế ban tui vốn thích đùa
    Nụ cười có sẵn chẳng cần mua
    Tiền bạc, có khi còn túng thiếu
    Tính khí, heo tui vốn có thừa

    - Ngoại hình ưa nhìn, ốm nhưng được cái... đen . Chắc vì vậy mà được nhiều bạn nữ để ý tới

    - Tính tình vui vẻ, bộc trực. Cũng có nhiều chuyện buồn nhưng không thể hiện ngoài mặt.

    - Không biết cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút sách nên nhiều bà con thắc mắc (không nói ra nhưng heo tui biết là thắc mắc dữ lắm), hông biết heo tui là heo đực hay heo cái. Sau nhiều đêm thao thức, nằm vắt chân lên trán suy nghĩ mà nước mắt rơi lả tả (vì đau - nguyên văn của bé Nai), heo tui quyết định chọn "mê gái" để chứng minh heo tui là "đàn ông đít thực" . Cho nên bà con đừng hiểu lầm vì sao mà heo tui mê gái nghen.

    - Thích người khác góp ý thẳng để hoàn thiện bản thân.

    - Thích được gọi tên 2 chữ Tất Hiển (mà hình như chưa có ai gọi ngoài má mi ở nhà, hic)

    2. Gia đình:

    - Là con út trong gia đình có 4 người. Coi gia đình là nhân tố quan trọng để thành công trong cuộc sống.

    - Ba má rất hiểu con cái. Cảm thấy hạnh phúc khi được sống trong gia đình

    3. Bạn bè:

    - Quan niệm bạn bè phải chân thật, biết giúp đỡ nhau trong lúc gặp khó khăn, đơn giản vậy thôi

    - Không thích những bạn mà gặp nhau là cứ hay nói sốc

    - Có rất nhiều bạn tốt. Có 2 người bạn thân (Vatune là một trong số này, nở phồng mũi chưa bé)

    4. Thể thao:

    - Bóng đá là số 1. Đá banh từ hồi tiểu học cho tới bây giờ. Có ai rủ đá banh là có thể bỏ hết mọi việc khác để tham dự trận bóng. Cũng do tốn tiền cho việc sửa kiếng cận mà không còn đủ kinh phí để xây dựng "chuồng biệt thự"

    - Ngoài bóng đá còn biết chơi nhiều môn thể thao khác. Heo tui tạm xếp theo mức độ giảm dần về trình độ thi đấu : đá cầu, bơi lội, cầu lông, bắn bi, bóng chuyền, bóng bàn...

    5. Nghệ thuật:

    - Không biết xếp môn nghệ thuật nào lên hàng đầu vì cái nào cũng mê. Mê điện ảnh cũng có (nhất là điện ảnh Mỹ), mê âm nhạc cũng có, mê hội họa, mê khiêu vũ, mê văn học (biết làm thơ một ít )

    Đã có lần tôi thích làm thơ
    Làm thơ để nói một giấc mơ
    Giấc mơ mộng mị thời đi học
    Đi học mà yêu hóa dại khờ

    6. Sự nghiệp:

    - Hồi nhỏ rất thích coi phim khoa học giả tưởng về các hành tinh, các vì sao, các phi thuyền không gian... nên ước mơ lớn lên trở thành một phi hành gia.

    - Càng lớn, thấy ước mơ càng viễn vong và chỉ phấn đấu để đạt được những gì có thực.

    - Mê chơi game và voọc phá máy tính. Nhưng cũng có nhiều nguyên nhân trực tiếp lẫn khách quan đưa đẩy heo tui rời xa lĩnh vực này.

    - Bây giờ đang theo một ngành kỹ thuật và cũng sẽ phấn đấu để thành công.

    7. Điều cuối cùng...

    Các fan hâm mộ muốn heo tui viết gì nè (Hehe, có comment thì viết tiếp, hông có thì được lợi 1 điều, sướng ghê)

    Tạo điều kiện cho bà xã T.A và bà xã S. viết bài nè (Yên tâm là có kèm theo bản Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng)

        Em hỏi anh rằng TAG là chi?
        Trầm ngâm suy nghĩ biết nói gì
        À thì viết 7 điều chân thật
        Ghi lại thành bài post lên đi

Sài Gòn, Aug 1 2007

Sửa nhà

    Nhà ông anh Hai vậy, mà ổng cứ than là "nhà tranh vách lá". Hông lẽ nhà mình là cái chòi  Chỉ mới bỏ bê nhà cửa có... 1 tháng chứ nhiu. Bữa nay vô coi lại thì thấy ông anh Hai nói không đúng chút xíu nào, nhà mình đâu phải cái chòi, mà phải gọi là cái... chuồng mới đúng

    Việc sửa nhà đâu phải một sớm một chiều là làm được đâu, phải bỏ thời gian và công sức thì nhà cửa mới sáng sủa chứ bộ. Không bit ông anh Hai kiếm đâu ra được mấy cô "cố vấn quân sự" mà nhà cửa ổng khang trang lên thấy rõ. Nhớ hồi đó nhà ổng bằng nhà mình chứ mấy. Heo tui nhứt định không chịu thua thiệt bèn mời "kiến trúc sư bà xã" kiêm lun chức "phong thủy sư" tới sửa... "ống nước". Hehe, nói chơi zậy thôi, chứ ngoài chiện sửa ống nước thì bả còn biết sửa nhiều thứ khác nữa, nên nhờ bả là chắc ăn 100% rồi

    Sau một hồi trực tuyến giảng giải, send file, gửi link,... "tá lả âm binh" nhưng coi bộ heo tui không khá hơn về mặt mỹ thuật, bả không chịu được nên "nhào" vô nhà tui nắn bóp, chỉnh sửa lun cho nhanh, gọn, lẹ. Công nhận trình độ của bà xã quả là vô song. Chỉ cần có 10' là tui không còn nhận ra cái chuồng heo quen thuộc của tui đâu hết ráo. Các bạn cứ thử vô blog của tui coi, có đúng như lời tui nói hông nè

    Dù gì công đầu cũng là của bà xã, nên bài viết này coi như heo tui gửi lời cảm ơn tới bà xã hén. Mong rằng ngoài "kiến trúc sư bà xã" của tui đọc bài này, mấy cô "cố vấn quân sự" của ông anh Hai cũng đọc được. Có gì góp ý kiến cho heo tui zới để chuồng heo của tui trở thành chuồng heo "vĩ đại".

Sài Gòn, Jul 6, 2007

P/S: Bài này được viết vào những ngày đầu tập tành tạo blog bên Yahoo!360. Bây giờ chỉ recovery qua Multiply thôi. Các bạn có muốn tham khảo cái nhà được bà xã tui sửa thì xin vui lòng quay lại 360.yahoo.com/tahitad

Phân vân


Dẫu biết rằng mình không chung đôi.

Sao lòng vương vấn cứ bồi hồi
Tiến thì không dám, lùi không nỡ
Thôi để dòng đời mãi cuốn trôi

Sài Gòn, Aug 6, 2007

Thơ

Lần này heo tui post một bài thơ nhưng không phải do heo tui sáng tác mà do một người bạn tặng. Nhận dịp này cũng cám ơn T.K đã tặng tui bài thơ này hén

Nhớ làm sao mà quên làm sao
Muốn nhớ hay quên có được nào
Nhớ lại thêm buồn quên cũng tội
Quên thì không nỡ nhớ càng đau.

Sài Gòn, Oct 17, 2008

Ngẫu hứng

    Đã lâu rồi không viết Entry nào hết. Người ta nói viết Blog là viết nhật ký online, kiểu như heo tui đây chắc phải gọi là "nguyệt ký" hay "quý ký" gì đó mới đúng. Không phải vì heo tui không có chuyện gì để nói mà chính xác là không có nhiều thời gian. Muốn có một bài viết đọc được cũng cần phải bỏ công sức và thời gian chứ bộ. Dạo này có nhiều chuyện trong công việc quá nên hạ bút xuống rồi lại cầm bút lên. Chuyện công việc tạm thời heo tui chưa thể nói ở đây được, nói sang chuyện khác vậy.

    Hồi chiều nhận được email phàn nàn của em yêu, heo tui không giận mà lại còn phấn khởi trong lòng vì biết từ nay heo tui đã có người nhớ thương, chờ đợi rồi dỗi hờn vu vơ nữa.

    "Đi bên em chiều trên lối vắng, phố xa phố xa ngỡ như thật gần". Những lúc ở bên em là những phút giây cực kỳ thanh thản. Em có nhiều nét đáng yêu mà nhiều lúc làm tôi phải bực mình. Đối với tôi, đó chỉ là những nốt thăng trong một bài nhạc. Tôi biết tình yêu của em dành cho tôi và tôi cũng đang cố gắng thể hiện mình xứng đáng nhận được tình yêu đó.

    "Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt". Đi hoài rồi cũng mệt, tại sao phải đi hoài khi có người đang chờ, em yêu hén. Anh viết những điều này BỞI VÌ ANH YÊU EM

Sài Gòn, Oct 5, 2007

My women

    Nhận được tin nhắn của em mới sực nhớ rằng sắp tới ngày Phụ nữ Việt Nam.

    Nhớ lại ngày này ba năm về trước (mới đó mà đã ba năm rồi, nhanh thiệt), có hai thằng con trai chơi với nhau rất thân, dẫn nhau vào nhà sách Nguyễn Văn Cừ trên, tìm mua một món quà gì đó tặng cho người phụ nữa mà họ yêu quý nhất trên đời. Đó là má nó. Đối với nó, đó là lần đầu tiên nó vượt qua được những mắc cỡ cá nhân để làm một việc mà nó thấy có ý nghĩa nhất vào thời điểm đó và rõ ràng nó đã bắt gặp ánh mắt trìu mến, hạnh phúc của má nó. Thời gian sau đó, nó phải đi làm xa, nó không có dịp nào để thể hiện tình cảm của nó dành cho má nó. Bởi vậy nó chỉ biết làm việc tốt và cố gắng nghe lời những gì má nó căn dặn.

    Ngày này năm nay, trong đời nó có thêm một người phụ nữ. Đó là em. Nó và em quen nhau kể cũng lạ, chỉ là những lời chọc ghẹo vu vơ trên mạng để rồi yêu nhau. Chỉ có nó và em là biết tình cảm thực sự của hai đứa như thế nào bởi nếu người ngoài nhìn vô sẽ không hiểu nổi. Nó có một "thành tích" dày đặc và nó biết em cũng vậy. Nó ưa nói đùa rằng hai đứa thật xứng đôi vừa lứa. Những lúc như vậy nó thấy em cười rồi nó cũng bật cười theo. Từ khi nó tâm sự với em những điều khó nói nhất, nó thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều. Nó không biết sau này sẽ ra sao nhưng nó đành đánh liều cho số phận vậy.

    Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam, entry này cũng là lòng kính yêu của nó đối với những người phụ nữ nó biết trong cuộc đời, đặc biệt là má nó và em.

Sài Gòn, Oct 17, 2007

Lãng mạn

    Em thường trách anh, con trai gì đâu mà không có một chút xíu gì gọi là lãng mạn, không chia sẻ công việc nhà với vợ, không biết cùng vợ chăm sóc con cái... Nhưng em nào biết đâu rằng, đối với anh, lãng mạn là...

    những lúc anh không ngại đường xá xa xôi, vượt hơn trăm cây số chỉ muốn đến tặng em món quà trong ngày sinh nhật

    những lúc anh cùng em rong ruổi khắp các tỉnh miền Tây mà không biết mệt mỏi, chỉ muốn em biết người dân ở quê anh chất phát như thế nào

    những buổi chiều nắm tay em cùng ngắm hoàng hôn, mới thấy lòng dạt dào hạnh phúc

    những buổi sớm mai trong công xưởng nhận được dòng tin nhắn:" sao hôm qua không gửi mail cho em, làm suốt ngày em phải lo lắng"

    lúc em đem tờ giấy bạc rách nát ra hỏi: "anh còn nhớ anh tặng em trái tim 200 đồng này hồi nào không?" anh mỉm cười trả lời: "sao anh nhớ được", em biễu môi ra vẻ trách móc thì được trấn an: "anh tặng em 60 năm trước rồi, lúc đó anh mới 20 tuổi, sao nhớ được chính xác thời điểm nào"

    lúc em giải thích cho con những dòng chữ nhạt nhòa theo năm tháng trong cuốn tự điển: "ba con tặng mẹ lúc mẹ mới lên Sài Gòn đó"

    Lãng mạn không phải những gì quá xa xôi mà con người ta cứ mãi đi tìm. Lãng mạn là cái gì đó rất gần gũi, vì đối với anh, những gì thuộc về em, đều hết sức lãng mạn.

Sài Gòn, Aug 18, 2008

Chuyến đi biển đầu tiên

    Bạn được thông báo trước một hay hai ngày gì đó để chuẩn bị, khi quen dần rồi thì thời gian này có thể sẽ rút ngắn lại. Thực ra, cũng không cần quá nhiều thời gian để chuẩn bị đâu. Ngoài bộ đồ bảo hộ, giày, kiếng, găng tay..., giấy tờ tùy thân (bắt buộc), bạn chỉ cần đem theo các đồ dùng cá nhân khác như kem đánh răng, bàn chải, xà bông gội đầu (xà bông tắm và khăn sẽ được phát), một vài bộ đồ (quần sọoc là được rồi) và đừng quên mang theo đôi dép. Điều này là cần thiết vì bạn không được phép mang giày bảo hộ trong khu vực nhà ở của giàn. Điện thoại di động sẽ không thể sử dụng nhưng bạn có thể đem theo để chơi game hay nghe nhạc chẳng hạn Coi như công tác chuẩn bị đã xong.

    Bạn háo hức và hồi hộp vì đây là chuyến bay đầu tiên mà. Nhưng cũng phải cố gắng ngủ thật sâu để ngày mai có một chuyến bay an toàn, thú vị. Bạn đến sân bay trước khoảng 45' để làm thủ tục. Bạn theo dõi bảng điện tử coi bạn sẽ đi chuyến nào và bắt đầu lúc mấy giờ. Khi nào bắt đầu làm thủ tục, người ta sẽ thông báo cho bạn một lần nữa. Vậy là yên tâm rồi hén.

    Sau khi làm thủ tục xong, bạn sẽ được đưa đến phòng coi phim (video room) để theo dõi đoạn video clip về trực thăng cũng như các thao tác an toàn khi lên xuống trực thăng ở giàn và đất liền. Có thể bạn sẽ chăm chú lắng nghe và ngạc nhiên rằng sao những người xung quanh đang nói chuyện riêng? Vài lần nữa chắc bạn cũng sẽ rơi vô trường hợp này thôi vì người ta đã coi đoạn video này tới "mòn con mắt" rồi, còn bạn chỉ là "lính mới tò te". Đó cũng là mục đích của việc "trước khi bay, coi phim, sau khi bay, coi phim". "An toàn là trên hết" là vậy.

    Khi sắp lên trực thăng, bạn được phát cho các miếng xốp chống tiếng ồn (ear-protection). Nhớ bảo vệ tai mình nhé. Bạn lên xe buýt di chuyển ra trực thăng và chỉ việc làm theo chỉ dẫn của nhân viên sân bay thôi. Thắt dây an toàn, đeo headphone, và... BAY!

    Cảm giác thật lạ, lơ lững... lơ lững... rồi lao vút lên không trung. Từ trên cao, bạn có thể nhìn thấy khung cảnh toàn thành phố. Thú vị thật! Nhưng cảm giác này không kéo dài lâu vì khung cảnh lúc này toàn là mây với nước, bạn sẽ cảm thấy thích ngủ hơn là nhìn trời nhìn đất nữa

    Mở mắt ra, bạn thấy giàn khoan be bé ở dưới kia rồi. Phi công sẽ điều khiển trực thăng đảo một vòng, tìm đúng hướng gió trước khi đáp xuống. Bạn lại theo chỉ dẫn của nhân viên trên giàn, từ từ rời khỏi máy bay. Người ta sẽ đưa bạn đến phòng coi phim (video room) để biết về giàn mà bạn làm việc và thao tác an toàn khi có sự cố xảy ra. Sau đó người ta sẽ đưa bạn đi tiếp khắp các "ngỏ ngách" trên giàn, tất nhiên là chỉ những khu vực cho phép thôi. Bạn phải ráng nhớ kỹ Khu vực tập trung, nơi để áo phao, bình cứu hỏa... để mà còn biết đướng thoát thân

    Ngoài giàn người ta làm việc 2 ca, từ 6am - 6pm, từ 6pm - 6am. Mỗi 3h bạn sẽ có một bữa ăn. 6am ăn sáng, 9am ăn nhẹ, 12am ăn trưa, 3pm ăn nhẹ, 6pm ăn tối... Có nhiều đồ ăn nhưng đừng lấy nhiều rồi ăn không hết nghe các bạn

    Còn lại, bạn làm việc giống như trên đất liền. Sau khi hoàn thành công việc sẽ trở lại đất liền như trình tự ban đầu. Nhớ là lúc nào làm việc cũng phải an toàn. Chúc các bạn có một chuyến đi biển vui vẻ giống tui.

Sài Gòn, Jul 27, 2007

Tuesday, May 5, 2009

Cảm xúc

    Bữa hỗm qua nhà anh Th. với chị Th. chơi, mình nói chơi là anh Th. sướng thiệt, đi Vũng Tàu về là có người ra tới nơi đón. Ấy vậy mà chỉ một tuần sau đó, mình đã biết thế nào là niềm sung sướng khi em quyết định ra đón mình ở bến xe miền đông. Điều đó thật sự làm người ta phải cảm động rồi đó!

    Thật ra, bắt một người vừa chưa có bằng lái chạy vòng vòng hỏi đường, vừa không có phương tiện gì để liên lạc, kể ra cũng ngại. (Mất công tui phải tới đồn công an "tìm trâu lạc" dắt về ) Hehe, anh chỉ nói chơi vậy thôi. Em không cần phải ra đón đâu.

    (Chừng nào thi bằng lái xong, biết rành đường rồi thì ra đón tui cũng được, hén)

Sài Gòn, Jun 6, 2007

Ca ca và muội muội

    Hôm nay lục lại thư cũ trong hộp thư Google mới hay rằng mình vẫn còn một điều quên chưa làm. Ca ca đã chỉnh sửa bài viết (nguyên văn không dấu và viết dính liền) này rồi đó. Cám ơn tình cảm tốt đẹp của muội muội dành cho ca ca, nhưng....

    "Đây là một bức thư cực kỳ dài, muội xã hết những gì muội muội buồn bực mấy ngày qua, từ chuyện riêng, chuyện gia đình, kiểm điểm bản thân,… Bởi vậy, nếu ca ca chịu coi thì muội muội cảm ơn ca ca nhiều, nhiều đến hết mức có thể, còn nếu ca ca mệt thì thôi hông sao hết. Muội muội cũng không muốn làm phiền ca ca đâu. Nhưng nói thật lòng thì ca ca cũng phải xem một chút chứ, muội muội viết nhiều như vậy mà hông chịu coi gì hết, phải xem nó chán như thế nào, chừng nào chán quá hẳn ngừng, không đọc nữa chứ.

    Hông biết nói làm sao hết, nhưng mấy bữa nay (thật ra là gần một tuần rồi) anh em mình hông có liên lạc gì hết. Muội muội nhớ ca ca nhiều lắm, ca ca có cảm thấy strange hay đặt câu hỏi: “Tại sao không biết mặt mà lại có nhiều tình cảm như vậy?” Thật ra muội chẳng yêu thương (yêu đúng nghĩa) gì ca ca cả, muội muội xem ca ca chỉ là ca ca thôi. Một người anh, một người tâm giao, người luôn làm cho muội muội cảm thấy yên tâm, ấm áp, lúc nào cũng ở cạnh muội muội, chia sẻ với muội muội mọi thứ. Muội muội luôn dành cho ca ca một tình cảm rất đặc biệt. Muội muội hông biết gọi nó là gì nhưng nó luôn luôn xuất hiện bên cạnh muội muội. Cho dù sau này muội muội có gặp ca ca hông thì ca ca mãi mãi là ca ca tốt của muội muội và muội muội vẫn mãi mãi là muội muội tốt của ca ca. Mà nè, chỉ là muội muội, không bao giờ làm em gái. Muội muội ghét nhất là làm em gái. Muội muội không muốn có thêm anh trai (muội phải nói vậy vì ai biết sau này ca ca có còn muốn gặp muội muội nữa hông hay ca ca đã có “một chị cá xinh đúng nghĩa” thì sao. Buồn, hix hix)

    Muội muội chắc chắn ca ca rất ngạc nhiên tại sao hôm nay muội muội nói nhiều đến vậy, phải hông? Tại có một số chuyện xảy ra làm muội muội rất buồn, muội muội muốn kể với ca ca, muốn được ca ca cho lời khuyên, an ủi, động viên và đặc biệt là có cảm giác ca ca luôn ở bên cạnh muội muội. Nhưng mấy hôm nay khi muội muội phải một mình, đối mặt với nó, muội muội mớoi nhận ra ca ca quan trong đến như thế nào với muội muội. Những điều làm muội muội buồn, muội muội hông kể được với ai cả, nếu bất kỳ một người nào biết, muội cũng cảm thấy buồn và ashamed. Ca ca hông biết muội muội, ca ca không thể kể với ai quen với muội muội, ca ca có thể lắng nghe, chia sẻ và ở cạnh muội muội, chỉ như vậy thôi là quá đủ với muội muội rồi đó. Muội muội cám on ca ca nhiều lắm. Cám ơn về tất cả những điều ca ca đã làm cho muội muội. Có thể ca ca xem chuyện đó rất bình thường nhưng đối với muội muội thì nó tuyệt vời lắm. Uhm, ca ca cứ yên tâm, muội muội không phải là người nhiều tình cảm, ướt át đâu. Chỉ là cảm xúc bị tích tụ lâu ngày nên bùng phát thôi (có lẽ tại muội muội chơi “bomb nhiều quá nên bây giờ chạy hông kịp, tự mình bị nổ luôn. Thiệt là muội muội chơi dại quá, hix hix) Ca ca có biết là ngày hôm nay muội muội bị la nhiều lắm. Mà cũng đúng thôi, lỗi là của muội muội mà. Có xin lỗi bao nhiêu thì chuyện cũng lỡ rồi. Muội buồn lắm, buồn buồn lắm. Mọi người không ai trách muội muội nhưng bản thân muội thấy mình tệ lắm. Muội không biết ca ca có đọc những cái này không, muội muội cũng không biết ca ca có quan tâm như muội muội nghĩ không, nhưng đối với muội muội, ca ca là vậy đó - một người rất tốt bụng, luôn quan tâm muội muội, lo lắng cho muội và không bao giờ bỏ rơi muội muội.

    Ca ca ơi, muội muội đã tin ca ca như vậy thì ca ca cũng như vậy hoài nha. Đừng bao giờ để muội muội biết ca ca là người xấu nha. Muội muội không cần biết ca ca là ai, không cần biết ca ca như thế nào, cũng không cần biết xuất thân ca ca ra sao, giàu nghèo thế nào. Nhưng đối với muội muội, ca ca mãi mãi là như vậy, là perfect trong lòng muội muôi. Nói sao ta? Viết ào ào nãy giờ làm muội muội thấy thoải mái ghê, cám ơn ca ca nhiều. Chỉ cần ca ca như vậy thôi, cứ lắng nghe và không bỏ muội muội một mình là đủ rồi. Muội chưa bao giờ muốn hay đòi hỏi ca ca phải thích, hay có bất cứ tình cảm đặc biệt nào với muội muội cả, vì muội muội chẳng biết gì về ca ca cả nên chắc chắn trước ngày muội muội biết ca ca, muội muội sẽ không có bất kỳ “LOVE” nào cho ca ca đâu. Vì vậy ca ca cứ đối xử bình thường với muội muội như cũ là được rồi. Ca ca yên tâm nha.

    Nói thiệt, muội muội cứ sợ ca ca nghĩ muội muội thích cc + ướt át + rên rỉ + than vãn + tỏ tình (kinh dị nhất) = quá phiền phức, ca ca sẽ không liên lạc với muội muội nữa. Điều muội muội sợ không phải là ca ca không thích muội muội mà là ca ca sẽ để muội muội một mình. Muội muội không muốn một mình, muội muội sợ phải một mình. Ca ca cũng ngạc nhiên lắm, đúng không? Muội muội rất hạnh phúc khi bà nội, bố mẹ, anh Hai luôn ở bên cạnh muội muội. Đó là những người mà cả đời này, muội muội sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để họ luôn được hạnh phúc. Muội sợ cô đơn, sợ một mình là vì có những chuyện phải tự mình nghĩ cách giải quyết, mình không thể kể hay nói sự thật được vì nếu nói ra, người nhà của mình chỉ càng buồn và lo lắng thêm. Những lúc như vậy, muội muội cần một người bên cạnh lắm. Ca ca sẽ là người đó, muội muội luôn tin ca ca sẽ là người đó. Muội muội chẳng cần ca ca phải xuất hiện trước mặt muội muội hay nhắn tin động viên gì muội muội cả. Muội muội chỉ muốn một thứ thôi, ca ca nói “lúc nào cũng ở bên cạnh muội muội” chỉ cần như vậy là quá đủ rồi. Muội muội tin vào lời nói của ca ca. Chỉ cần một lời thôi, muội muội sẽ tin, do dù không gặp ca ca một tuần, một tháng, một năm hay lâu hơn nữa, muội muội vẫn sẽ tin mãi mãi vào câu nói đó. Muội muội đã nói rồi, muội muội là con ngốc. Cho dù ca ca đã khuyên muội muội đừng tin ai hết trừ gia đình mình ra, muội muội vẫn tin, tin một người thôi. Người đó là ca ca. Muội muội không biết sau này mình có thay đổi không nhưng trong thời gian này, ca ca hãy để muội muội tin ca ca,…

    Ca ca ơi, nói thiệt, muội muội lại bị lừa nữa rồi đó. Không phải chuyện tình cảm đâu mà là chuyện danh dự. Ai cũng hữa sẽ như vậy như vậy mà cuối cùng chẳng ai giữ lời hứa. Ngày nào muội muội cũng phải lo lắng, nơm nớp lo sợ, phải nghĩ cách làm sao mà giảm hậu quả đến mức thấy nhất. Muội muội phải nói dối đó. Ca ca, đó là điều muội muội ghét nhất nhưng giờ đây chính mình cũng phải dùng cách đó để tự cứu bản thân mình. Muội muội giờ cũng là người xấu, người xấuuuuu. Muội không muốn vậy chút nào. Đó, ca ca nghĩ coi, có những chuyện như vậy thì làm sao nói bố mẹ hay ở nhà nghe được. Phải tự mình giải quyết thôi. Có ca ca nghe muội muội nói nãy giờ, muội muội cảm thấy thoải mái lắm. Ít ra cũng có người nghe giùm mình. Muội muội thấy ok. Cố gắng lên, thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Muội muội hy vọng mình sẽ dễ dàng vượt qua. Chuyện này thật ra không lớn nhưng nếu bố mẹ muội muội biết thì muội muội coi như tiêu. Ca ca đừng lo lắng cho muội muội, muội muội chẳng sao cả. Bây giờ thì cầu trời thôi. Ca ca rảnh thì cầu giùm muội muội luôn nghen. Cám ơn ca ca nhiều nhe. Mai mốt khi nào ca ca có xung đột với ai, muội muội hứa danh dự sẽ chế tạo nhiều loại bomb đặc biệt để xử lý bọn gian ác đó. Nếu bị công an tới hốt, muội muội sẽ chạy thật nhanh, thật nhanh, nhanh đến mức có thể để kiếm thêm bomb về giải cứu ca ca, chịu chưa? Muội muội không bao giờ bỏ anh em đâu. Muội muội anh hùng lắm, ca ca cứ yên tâm nha.

    Khi nói tới đây thì muội muội đã thật sự thoải mái lắm đó. Ca ca nãy giờ chắc mệt và mỏi mắt lắm hả. Đọc toàn những thứ chẳng có liên quan gì đến mình hết. Muội muội viết để xả stress mà nên muội muội nghĩ gì viết đó à. Bây giờ viết xong rồi, muội muội lười edit lắm. Ca ca coi như làm việc tốt đi nha. Thương ca ca nhiều nhiều lắm luôn nè. Cho ca ca thật nhiều nhiều XXXXXXXXXXXXXXXX. Thank U for everything.

    Bây giờ tới phần dặn dò ca ca nè. Mất điện thoại rồi, ca ca và muội muội sẽ không thể liên lạc thường xuyên được. Ca ca phải tự take care of yourself ne, thời tiết thì thất thường, chẳng biết là mưa hay nắng, ca ca đi đâu phải đội nói hết đó nha. Chưa hết đâu, nếu đi làm có gì vui thì phải tận hưởng lâu lâu một chút, nếu gặp chuyện bực mìnmh thì cứ xả ra, xả hết vô muội muội cũng được, muội muội sẽ nghe hết, sẽ đọc hết. Nếu gặp chị cá nào xinh thì cứ mạnh dạn chủ động tới làm quen, đừng ngại ngùng gì cả, muốn gì thì cứ lám cái đó. Muội muội lo lắng như vậy là hết mức rồi đó. Muội muội luôn luôn sống chân thành và hết mình với mọi người. Muội muội chắc chắn mình cũng sẽ vui vẻ giống như mọi người. Ca ca vui vẻ nha. Dù không thể ngày nào nhắn tin hay nói với ca ca câu: Have a good day, nhưng thật ra câu nói đó muội luôn dành cho ca ca suốt cả ngày".

    Hãy luôn là muội muội tốt, muội muội hén
Sài Gòn, Oct 15, 2007