Tuesday, November 15, 2011
Friday, November 11, 2011
Sinh nhật - Birthday - 誕生日
Lớn thêm một tuổi nữa rồi
Song thân lo lắng đứng ngồi không yên
Rằng sao chưa có thuyền quyên
Sánh đôi giai ngẫu nên duyên vợ chồng
Trả lời qua lệ cho xong
Bởi ta còn mối tơ lòng riêng mang
Khi nào thôi hết thu sang
Lá vàng thôi rụng, mới màng lứa đôi.
Nhật Bản, 7/11/2011
Tuesday, November 1, 2011
Thu kỷ niệm
Tặng B&DH
Thu về chợt nhớ xa xăm
Chuyện tình cũng đã bao năm chôn vùi
Khắc sâu những kỷ niệm vui
Đành rằng có lúc ngậm ngùi khó quên
Ba năm lặng lẽ mình ên
Đi về thui thủi thiếu tên một người
Ông trời cũng biết trêu ngươi
Duyên thời có đó, phận thời ở đâu?
Nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu
"Phận mình lận đận" làm câu gối đầu.
Nhật Bản, 24/11/2011
Wednesday, September 28, 2011
Tượng đài: Vĩ đại không đồng nghĩa với khổng lồ
Rating: | |
Category: | Other |
Tôi được biết đến dự án tượng đài “Mẹ Việt Nam anh hùng” ở Quảng Nam ngay từ đầu, thậm chí đã được những người có trách nhiệm chia sẻ, tâm sự, rồi mời đi xem phác thảo cỡ nhỏ, đề nghị góp ý kiến với tác giả.
Lúc đó tôi đã nói với một số anh lãnh đạo tỉnh rằng tôi không mặn mà với chuyện này. Có mấy lý do như sau:
Nhà văn Nguyên Ngọc
Tôi đồng tình với ý kiến của một số nhà hoạt động mỹ thuật có uy tín rằng nói chung tượng đài ở ta còn rất chưa ổn, có lẽ nên dừng lại, đừng làm tượng đài đến vài chục năm nữa. Một trong những đặc điểm quan trọng của tượng đài là đã làm rồi thì rất khó phá bỏ dù có nhận ra là xấu, hỏng đến đâu. Làm tượng đài với chủ đề lớn như Mẹ Việt Nam anh hùng và với quy mô lớn như dự kiến lúc này là rất không nên.
Về mặt nghệ thuật, theo tôi có hai chuyện cần hiểu và tính đến:
Văn học với điêu khắc, đặc biệt là tượng đài, là hai ngành nghệ thuật hoàn toàn khác nhau, sử dụng những ngôn ngữ nghệ thuật hoàn toàn khác nhau. Một ý tưởng văn học rất hay khi đem chuyển sang ngôn ngữ tượng đài lại có thể trở nên rất dở.
Xin nói một ví dụ cụ thể: Tượng đài Anh hùng Núp ở Pleiku lấy ý tưởng anh thanh niên Ba Na Núp, người đầu tiên khám phá ra chân lý quân Pháp xâm lược trước nay vẫn được coi là thần thánh, bất tử, hóa ra cũng chỉ là người, cũng “chảy máu” khi bị bắn trúng tên, hoàn toàn có thể bị đánh bại…
Đây vốn là một ý tưởng văn học hay nhưng khi đem cố gắng biến thành tượng đài thì lại ra hình tượng một người vừa chạy vừa giơ cao tay, chẳng hề khác chút nào các tượng công nông binh người nào cũng hăm hở dấn chân, nhô mình tới trước, vung tay lên trời mà ta đã nhìn thấy ở khắp nơi.
Quả đây là một tượng đài thất bại (nhưng đã dựng rồi thì khó mà phá bỏ đi được?). Nhầm lẫn ngôn ngữ nghệ thuật là điều tai hại thường gặp ở ta. Trong trường hợp tượng đài lại càng tai hại vì rất tốn tiền, hơn bất cứ nghệ thuật nào khác.
Còn một nhầm lẫn khác nữa, tưởng nhỏ nhưng lại có thể rất lớn: nhầm lẫn giữa tượng (tròn) nhỏ, và tượng đài lớn. Đấy cũng là hai ngành nghệ thuật hoàn toàn khác nhau, có ngôn ngữ đặc trưng khác nhau, tác động đến người xem khác nhau, được sử dụng cho những điều kiện khác nhau.
Khi xem phác thảo tượng đài Mẹ Việt Nam bằng thạch cao, cỡ nhỏ, tôi thấy tác giả đã dựa trên một ý tưởng văn học có thể là hay: người mẹ Việt Nam anh hùng như từ đất đai thiêng liêng của Tổ quốc mà nảy sinh, là một phần gắn bó mật thiết với đất mẹ ngàn đời ấy, vừa nổi lên vừa chìm đi trong đất ấy... Đấy có thể là cảm xúc khi xem phác thảo nhỏ. Nhưng còn khi đã phóng đại đến quy mô khổng lồ thì tác động sẽ thế nào? Quả thật tôi rất nghi ngờ.
Tượng đài là cả một quả đồi lớn, cái đầu người (người mẹ) sẽ nhô lên thành một khối cao to đến hơn chục mét, tôi xin lỗi, cho tôi nói thật, tôi rất lo sẽ gây ra cảm giác không phải vĩ đại, mà là dị hợm, trẻ con nhìn thấy ắt sẽ hoảng sợ, người lớn đi qua đó ban đêm thanh vắng cũng có thể run… Tượng tròn, nhỏ, thì thỉnh thoảng ta mới đến nhìn ngắm trong bảo tàng hay ở một nơi trưng bày nào đó với mục đích thưởng thức nghệ thuật, còn cái đầu khổng lồ kia thì sẽ mãi mãi trở thành một bộ phận không thể tách rời của không gian sống hằng ngày quanh ta, cạnh ta. Nên chăng?
Phác thảo tượng đài Bà mẹ VNAH bằng thạch cao tại Đà Nẵng
(sau khi đưa về Quảng Nam sẽ dựa vào đây để đục đá, tạo mẫu). Ảnh: TP
Thêm một điều nữa, có thể còn quan trọng hơn, quan trọng nhất, khi nghĩ đến tác phẩm nghệ thuật về Mẹ Việt Nam anh hùng. Điều vĩ đại nhất ở người mẹ, người mẹ nói chung, và người mẹ Việt Nam, người mẹ Việt Nam anh hùng, là sự hy sinh bền bỉ, âm thầm, vô danh.
Làm một tượng đài khổng lồ, hết sức tốn kém, là trái với ý tưởng cơ bản ấy về Người Mẹ, Mẹ Việt Nam, Mẹ Việt Nam anh hùng. Phản tác dụng là khó tránh. Người Mẹ là vô cùng đối lập với cái gọi là “hoành tráng”, đặc biệt người mẹ Việt Nam, chắt chiu, tần tảo, lặng lẽ nuôi chồng nuôi con, suốt đời hy sinh.
Đài Chiến sĩ vô danh ở Nga. Ảnh: Internet
Tôi nhớ Đài Chiến sĩ vô danh ở thủ đô nước Nga, là một tấm đá đen phẳng lì và sát mặt đất, hầu như không hề một chút nhô lên khỏi mặt đất. Con người đến đó để mà ưu tư về sự vĩ đại lặng lẽ và vĩnh hằng của hy sinh vô danh. Hẳn về người mẹ cũng nên tìm một cách nghĩ như vậy. Vĩ đại không đồng nghĩa với khổng lồ.
Tôi cũng vô cùng dị ứng với những suy nghĩ “nhất thế giới” của những người có trách nhiệm trong chuyện này. Thật kệch cỡm và không lành mạnh, nhất là khi lại ở Quảng Nam, tỉnh đang nghèo, khó khăn, còn trăm nghìn nỗi lo hằng ngày thiết yếu cho dân, từ cây cầu qua sông cho trẻ nhỏ đi học, cho đến miếng ăn cho bà con miền núi.
Cho tôi được nói ý kiến của tôi: Nên dừng lại. Dẫu đã dấn vào đến mức nào đó cũng nên có quyết định sáng suốt và dũng cảm, tránh những hậu quả khôn lường về rất nhiều mặt.
Nguyên Ngọc
Saturday, September 3, 2011
Y phục Trung Quốc và vua Quang Trung
Rating: | |
Category: | Other |
Đấy là cái tựa do tôi dịch thoát tựa một bài báo đăng trên trang Thời báo Trung Quốc (China Times) ngày hôm nay, 23/8 theo giờ của phương Tây, còn nếu tính theo giờ VN thì đã ngày 24/8 rồi. Bài báo ấy có thể đọc ở đây.
Đấy là những ai có thời gian, và có thể đọc bằng tiếng Anh (bài viết cũng ngắn thôi, nhưng các nghiên cứu kèm theo thì dài). Còn những ai không có thời gian (tức là đa số), hoặc không đọc tiếng Anh (chắc cũng là đa số), thì xin dịch hầu một vài đoạn đáng quan tâm như dưới đây:
The NGO has revealed yesterday the presence of toxic substances in the products of 14 brands of clothing, manufactured in China and Southeast Asia. These substances can threaten the growth and fertility of the people in contact with these products.
Tổ chức phi chính phủ với tên gọi Hòa Bình Xanh hôm qua vừa đưa tin về sự tồn tại của các chất độc hại trong sản phẩm của 14 thương hiệu y phục được sản xuất tại TQ và Đông Nam Á. Những chất độc này có thể gây nguy hại cho sự tăng trưởng và khả năng sinh sản của những ai có tiếp xúc với các sản phẩm này.
Trời ơi, đọc đến đây là tôi đã cảm thấy … rất lo, không đọc được nữa. Chứ gì nữa, làm gì mà tôi chẳng đã sử dụng vài món hàng (y phục) TQ trong nhà rồi, thì hàng TQ đầy ra đấy, có một số mặt hàng ở VN có khi còn tìm hàng VN khó hơn hàng TQ ấy chứ. Mà đấy là tôi cũng đã rất có ý thức “Người VN dùng hàng VN” rồi đấy nhé.
Chợt nhớ thời trước năm 1975 có khẩu hiệu “Người VN dùng hàng nội hóa” (khoảng đâu những năm 73, 74 gì đó); thời ấy tôi đi học ở Gia Long toàn mặc áo dài tơ (nhân tạo) của VN thôi, áo dài tơ trắng có hình lá trúc, hoa cúc hoặc hình chữ thọ chìm trên vải ấy, nhẹ nhàng và đẹp lắm, đến nỗi mà nhà thơ Nguyên Sa đã phải thốt lên hai câu thơ: Chẳng biết mưa hay là nắng đây/ Một đàn bướm trắng nhởn nhơ bay khi thấy các tà áo trắng từ trong lớp ùa ra sân trường trong giờ ra chơi ở trường Gia Long – cảnh tượng thơ mộng ấy tôi cũng đã từng nhiều lần ngắm nhìn, và quả thật là đẹp.
Nhưng tôi mơ mộng gì thế nhỉ, viết tiếp về y phục sản xuất tại TQ đi chứ. Ừ, thì mặc quần áo do TQ sản xuất, coi chừng bị độc hại, không phát triển được, hoặc không có con. Tôi thì không sao, dù gì cũng đã già, chẳng thể phát triển được nữa, con cái thì cũng đủ chỉ tiêu 2 đứa rồi. Nhưng con cái tôi, liệu chúng nó có bị gì không? Nguy quá, lo quá đi mất.
Nhưng chưa hết đâu. Còn nữa này:
The ecological impact is also alarming. On 13 July, Greenpeace (Dirty Laundry 1) on the Chinese river pollution caused by the use of NPEs in two Chinese factories partner of most major brands at issue. Puma and Nike had committed, after publication, to eliminate these toxic products of their production by 2020. But the problem is not limited only to China, Greenpeace said. When clothes are washed in the machine in our country, NPE contaminate the water and rivers, before reaching the fish and landed on our plates.
Tác hại đối với môi trường cũng rất đáng báo động. Ngày 13/7, tổ chức Hòa Bình Xanh đã đưa ra một báo cáo sơ bộ (Y phục bẩn số 1) về ô nhiễm sông ngòi tại TQ do chất NPE [một chất độc hại có trên y phục sản xuất tại TQ] trong hai xưởng sản xuất gia công cho các thương hiệu có liên quan nói trên. Hai hãng Puma và Nike đã cam kết (sau khi đọc được báo cáo nói trên) là sẽ loại trừ hoàn toàn các chất độc ra khỏi sản phẩm vào năm 2020. Nhưng khi những y phục đó được nhập vào đất nước chúng ta [tức các nước phương tây, nhưng nếu nói cho VN thì cũng đúng] thì chất độc đó sẽ theo nước giặt quần áo mà đổ ra sông biển làm ô nhiễm nguồn nước, rồi sẽ gây hại cho các loài cá sống trong nguồn nước ấy, và cuối cùng sẽ theo chúng lên đến tận bàn ăn của chúng ta.
Sợ chưa? Hôm trước trong một bài viết khác tôi đã nhắc đến việc người VN ta ăn phải đũa của TQ rồi. Nay lại mặc quần áo sản xuất từ TQ, thì sẽ tự đầu độc chính mình (kém tăng trưởng, vô sinh), rồi đầu độc môi trường của mình (ô nhiễm nguồn nước), và lại còn truyền lại cho đời sau nữa chứ (cá bị ô nhiễm, lên bàn ăn của chúng ta và con cháu chúng ta) …
Chừng hai mươi năm nữa (lúc ấy tôi ngoài 70 tuổi, chả biết có còn tồn tại không nhỉ), không hiểu lúc ấy ta có còn cần giữ gìn tình hữu nghị Việt – Trung nữa hay không, hay đã ... nên một với người đồng chí 16 chữ ấy rồi nhỉ? Chứ cứ ham của rẻ như thế này, mặc quần áo TQ, ăn bằng chén bát TQ, ăn phải đũa TQ, xỉa răng bằng tăm TQ, thôi thì nói quách tiếng Trung đi cho xong, cũng dễ học lắm mà (thì mình đã có sẵn vốn từ Hán – Việt rồi đó, đâu cũng đến 60, 70% từ vựng của mình rồi – thì, nào là công nhân, học đường, giáo dục, chính trị, văn hóa, … và cả thực phẩm và y phục nữa, chẳng phải đều là từ gốc Hán cả đó sao?)
Ừ, hèn gì mà có ai đó – vị nào ấy, cũng to lắm – đã bảo rằng, trước đây cha ông chúng ta cứ sau khi đánh nhau với TQ thì lại sang triều cống, xin thần phục, xin được phong vương, xin quốc hiệu, đủ cả; vậy thì chống làm gì, biểu tình làm chi, hỡi những kẻ lố lăng vừa mới bị các báo QĐND và ANTĐ vạch mặt sau khi biểu tình chỉ được có 30 phút vào ngày chủ nhật 21/8 vừa qua?
Thế còn vua Quang Trung trong cái tựa mới của bài viết này?
À, thì viết đến đoạn nói về biểu tình bên trên, với mục đích hô hào đồng bào ta (nhân dân ta, nói theo gu của báo chí lề phải) đừng bị bọn phản động nước ngoài xúi giục, bỗng tôi sực nhớ ra và tự hỏi mình, trong lịch sử VN đã từng có kẻ “phản động” nào thế nhỉ, đã hô hào “đánh cho để đen răng/ đánh cho để dài tóc/ đánh cho nó chích luân bất phản/ đánh cho nó phiến giáp bất hoàn/ đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ”????
Tôi tìm trên mạng, và được trả lời, đấy là mấy câu thơ Nôm của vua Quang Trung, một vị anh hùng dân tộc.
Và tôi cứ băn khoăn mãi, rồi trộm nghĩ: cũng may cho vua QT, vì ông sinh sống ở thời trước. Chứ nếu ông sống ở thời nay thì …?
Nghĩ đến đây tôi bỗng bị tắc tị, không nghĩ được nữa, các bạn ạ. Chả hiểu tại sao?
Vũ Thị Phương Anh
Thursday, September 1, 2011
NHÂN NGÀY QUỐC KHÁNH NÓI CHUYỆN QUỐC KỲ
Rating: | |
Category: | Other |
Sắp đến ngày quốc khánh, tôi nhớ đến chuyện treo cờ nên đi tìm lá quốc kỳ, sửa soạn lại cho tơm tất để chuẩn bị treo lên chào mừng ngày vui của cả nước.
Trong lúc giủ bụi và vút phẳng lá quốc kỳ tôi nhớ lại chuyện xãy ra vào sáng chủ nhật vừa rồi tại một quán cà phê ở khu vực Bưu điện và nhà thờ Đức Bà. Sáng hôm đó tôi ngồi cà phê một mình tại quán ấy. Cạnh bàn tôi có một nhóm 5,6 thanh niên. Họ nói rất nhiều chuyện nhưng tôi không chú ý. Đến khi bên ấy vang lên mấy từ cờ tổ quốc thì tôi dừng suy nghĩ, lắng tai nghe.
- Tao thách đứa nào mang cờ tổ quốc đi qua đi lại trước nhà Văn Hóa Thanh Niên hai vòng tao thưởng lớn. Một thanh niên trong bàn nói.
Cả bàn nhao nhao lên:
- Ừ đứa nào mang được cờ đi qua lại chỗ ấy hai lượt thì cả bàn góp tiền lại đãi một chầu ăn uống thịnh soạn trưa nay. Đứa nào dám không?
Tôi nhìn qua thấy rất nhiều tiếng nhộn nhạo nhưng không thấy ai đứng lên nhận lời. Tất cả đều ngồi im re rồi rụt cổ, lè lưỡi lắc đầu.
Rồi nhớ lại vừa rồi có đọc một bài trên blog Anh Vũ của nhà giáo Phương Anh. Chị ấy kể trong một chuyến đi công tác Hà Nội có tình cờ đi theo và nhập vào đoàn "tụ tập đông người" chống Trung Quốc. Chị được anh em trong đoàn phát cho một lá cờ tổ quốc để cầm. Nhưng gặp đúng hôm đó đoàn biểu tình bị trấn áp. Nhiều người bị dồn lên xe buýt, nhiều người khác bị cưỡng chế thô bạo, trong đó có anh Nguyễn Chí Đức bị khiêng lên xe và bị đạp vào mặt như bao nhiêu người đã biết. Đoàn biểu tình bị giải tán. Chị Phương Anh viết:
"Đến nỗi khi đoàn biểu tình bị chia cắt, giải tán, thì lá cờ tổ quốc mà trước đó tôi cầm chung với người khác cuối cùng nằm một mình trong tay tôi. Và tôi vội gấp nhỏ lá cờ ấy lại, cất vào trong túi mà lòng thì vô cùng sợ hãi, thực sự thế. Kèm một ý nghĩ chua chát thoáng qua trong đầu: tôi mang cờ tổ quốc, mà sao sợ hãi như đang mang hàng quốc cấm?"
Vút ve lá quốc kỳ đã bạc màu tôi chợt nhớ lại, lá cờ nầy đã từng theo tôi nhiều lần xuống đường trong những cuộc tụ tập vô cùng đông người. Những lần ấy tôi hiên ngang cầm lá cờ nầy vẫy thật cao cho nó tung bay phần phật trong gió một cách đầy tự hào và hãnh diện khi ngồi đàng sau xe của thằng con trai của tôi. Những cuộc tụ tập đó đông đến cả hàng vạn người. Quốc kỳ quấn trên người, đội trên đầu, cắm trên xe, cầm trên tay...đỏ rực và tràn ngập khắp mọi nẻo đường Sài Gòn. Những lúc đó, cờ cũng bay rợp trời theo đoàn người tụ tập vô cùng đông đảo ở Hà Nội, Đà Nẵng, Huế ,Nha Trang, Cần Thơ... Hầu như thành phố nào cũng có cảnh tụ tập vô cùng đông người. La hét thoải mái, hoan hô đã đảo lộn xà ngầu cho đến tận 1,2 giờ sáng mới chịu tan hàng. Chẳng thấy ai buộc giải tán. Sướng thật. Ấy là những lần đội tuyển bóng bá VN giành được ngôi vô địch.
Bây giờ lo thật, mùa SEAGAME tới đây nhỡ như đội tuyển bóng đá VN vô địch thì sẽ không còn được tụ tập đông người nữa. TP HCM cấm tiệt, Hà Nội cũng ra văn bản cấm tụ tập đông người, và cả ông thứ trưởng quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh cũng qua cam kết với Trung Quốc rằng dứt khoát không cho tái diễn cảnh tụ tập đông người nữa. Khổ thật.
Tôi dựng lá cờ vào góc rồi cảm thán: Quốc kỳ ơi, ngươi không còn được ngạo nghễ phất cao giữa đường phố Việt Nam nữa rồi.
HUYNH NGOC CHENH
Tuesday, August 30, 2011
Nhớ mưa xưa
Mưa lại về trên con phố nhỏ
Có một người chợt nhớ mưa xưa
Cũng hôm nào trong một buổi chiều mưa
Con đường vắng lần đâu ta gặp gỡ
Phút giây đầu ai thẹn thùng bỡ ngỡ
Ai mỉm cười lặng lẽ bước chân đi
Ai ngu ngơ không nói được câu gì
Để đêm về trách mình sao nhút nhát
Rồi ai đi về phương trời khác
Lời yêu nào chưa kịp nói ra
Cùng cơn mưa thương nhớ cuộc tình xa
Cơn mưa dứt sao tình ta không dứt
Mỗi độ mưa về lòng ta ray rứt
Tại mưa buồn hay tại...
Nhật Bản, 30/8/2011
Friday, August 26, 2011
Thursday, August 11, 2011
Tuesday, August 2, 2011
Sunday, July 31, 2011
Gửi em chút tình

Gửi em một chút nắng hồng
Hong khô mái tóc bềnh bồng tựa mây
Gửi em cơn gió heo may
Thoảng mùi lúa chín những ngày tha hương
Gửi em gửi cả đại dương
Với bao con sóng tình thương dâng trào
Gửi em bầu trời đầy sao
Long lanh tỏa sáng in vào mắt ai
Gửi em tháng rộng năm dài
Con tim khắc khoải mong ngày đoàn viên.
Nhật Bản, 31/7/2011
Saturday, July 30, 2011
Sunday, July 24, 2011
Sunday, July 17, 2011
Tiếng Bắc Kỳ vs tiếng Nam Kỳ
Bắc than Gầy thì Nam bảo Ốm
Bắc cáo Ốm, Nam khai Bịnh hay Đau
Bắc Cuốc nhanh, Nam Đi bộ mau mau
Bắc bảo Muộn thì Nam cho là Trễ
Nam Mần sơ sơ Bắc Nàm nấy nệ
Bắc Lệ trào Nam Chảy nước mắt ra
Bắc nói Úi Chà , Nam kêu Ui Da
Bắc Bước vào kia, Nam Đi vô trỏng
Nam kêu Vạc Tre, Bắc là Cái Chõng
Nam Trả Treo, Bắc Lý Luận ngược xuôi
Nam biểu Vui Ghê, Bắc nói Buồn Cười
Bắc chỉ Thế Thôi , Nam là Vậy Đó
Nam làm Giỏ Tre, Bắc đan cái Rọ
Nam Muỗng cà phê, Bắc gọi cái Thìa
Nam Muỗng canh, Bắc gọi cái Cùi dìa
Nam Đi tuốt, thì Bắc Lìa xa mãi
Nam Nói Dai, Bắc cho là Lải Nhải
Nam kêu Xe Hơi, Bắc gọi Ô Tô
Nam xài Dù, thì Bắc lại dùng Ô
Nam Đi trốn, Bắc cho là Lánh mặt
Nam la Hơi Mắc, Bắc là Khá Đắt
Nam Mần Ăn, thì Bắc cũng Kinh Doanh
Nam Chối Lòng Vòng, Bắc bảo Dối Quanh
Nam biểu Từ Từ, Bắc khuyên Gượm lại
Nam Ngu Ghê, còn Bắc là Quá Dại
Nam Sợ Ghê, Bắc thì Hãi Quá đi
Nam Nói Gì ? Bắc hỏi Dạ bảo chi
Nam kêu Trúng Lắm, Bắc bàn Chí Phải
Bắc gọi Thích ghê, Nam kêu là Khoái
Bắp Nam kêu hái, Bắc bảo Vặt Ngô
Bắc thích cứ Vồ, Nam ưng là Chụp
Nam rờ Bông Bụp, Bắc vuốt Tường Vi
Nam nói: mày đi ! Bắc rên: cút xéọ
Bắc bảo: cứ véo ! Nam: ngắt nó đi
Bắc gửi phong bì, bao thơ Nam gói
Nam kêu: muốn ói, Bắc bảo: buồn nôn !
Bắc nói tiền đồn, Nam kêu chòi gác
Bắc nói khoác lác, Nam bảo xạo ke
Mưa đến Nam che, gió ngang Bắc chắn
Bắc khen giỏi mắng, Nam nói chửi hay
Bắc nấu thịt cầy, Nam chê thịt chó
Bắc vén búi tó, Nam bới tóc lên
Anh Cả Bắc quên, anh Hai Nam lú
Nam: ăn đi chú, Bắc: mời anh xơi !
Bắc mới tập bơi, Nam thời đi lội
Bắc đi phó hội, Nam tới chia vui
Bắc kéo xe lôi, xích lô Nam đạp
Bắc bảo cao to, Nam cho là lớn
Đùa mà không thật, Bắc bảo là điêu
Giỡn hớt đã nhiều, Nam kêu là xạo
Nam thời mập bạo, Bắc bảo béo ghê
Bắc bảo sướng phê, Nam rên đã quá!
Bắc hay đi phá Bắc đả bằng gươm
Nam chọc bị lườm, kiếm Nam, Nam thọt
Bắc ngồi bia bọt, Nam nhậu lade
Bắc bùi bùi lạc rang, Nam thơm thơm đậu phộng
Nam tròm trèm ăn vụng, Bắc len lén ăn vèn
Nam toe toét "hổng chịu đèn", Bắc vặn mình "em chả"
Bắc giấm chua "cái ả", Nam bặm trợn "con kia"
Nam chửi "tên cà chua", Bắc rủa "đồ phải gió"
Nam nhậu nhẹt thịt chó, Bắc đánh chén cầy tơ
Bắc vờ vịt lá mơ, Nam thẳng thừng lá thúi!
(Sưu tầm)
Tuesday, July 12, 2011
Tuesday, July 5, 2011
Em đến thăm anh
Em đi trong nắng má ửng hồng
Thẹn thùng tay khẽ cài hoa bưởi
Thơm ngát hương nồng bên bến sông.
Ta ở bên nhau suốt buổi trưa
Sông xanh in bóng những rặng dừa
Đôi tim hòa quyện cùng mây nước
Ký ức tìm về thuở xa xưa
Tạm biệt ra về buổi chiều hôm
Đôi chân quyến luyến chẳng bước dồn
Dạ buồn khắc khoải thầm mong ước
Ngày dài không tắt ánh hoàng hôn.
Nhật Bản, 6/7/2011
Hãy đáng mặt là đàn ông
Rating: | |
Category: | Other |
Chắc anh nhớ bữa chúng mình về quê người bạn em bên dòng sông Hậu, em đã ngây ngô đặt cho anh câu hỏi: “Sao ở đây nhiều cô gái trẻ trung, xinh đẹp đua nhau đi lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc bất chấp họ già nua, tàn tật hả anh?”. Anh đã bảo em rằng họ mong muốn “đổi đời”, có cuộc sống khấm khá hơn. Rồi anh thản nhiên xem một bộ phim lãng mạn của Mỹ có cô đào xinh đẹp Elizabeth Taylor đóng, để mặc mình em với cái câu hỏi “đàn ông xứ Việt mình đâu cả rồi để các cô gái phải tha phương kiếm chồng?”
Anh có nhớ lần về quê anh, thấy khu vườn đầy rau xanh ngắt, em rất hồ hởi nhưng đến bữa, trên mâm lại chẳng có cọng rau nào. Em thắc mắc, anh vừa cười, vừa nói để cho bí mật được tuôn ra một cách nhẹ nhàng nhất, dễ chịu nhất: “Rau khu vườn em thấy là rau bán còn rau ở khu nhà ăn thì hết cả rồi”. Vì tò mò, em đã tự tìm ra sự thật là rau đem bán thì phun thuốc trừ sâu và hóa chất tăng trưởng còn rau nhà để ăn thì không bón các chất đó. Em đã khóc vì không hiểu được tại sao những giá trị đạo đức nhân văn mà tổ tiên tạo dựng lên bằng biết bao công sức lại băng hoại đến nông nỗi này và tại sao nó lại xảy ra ở ngay chính căn nhà của người đàn ông có học thức và lịch thiệp là anh?
Từ đó, từng bước em đã rời khỏi vòng hào quang lấp lánh của anh, rời khỏi những lời ru cao đẹp của anh, rời khỏi những sợi tơ óng ánh trí tuệ của anh, rời khỏi cả những diễn đàn hừng hực ngôn từ mỗi lần anh hùng hồn diễn thuyết để tự mình “lần mò” vào cái lõi của cuộc đời thực mà đồng bào của em đang sống.
Em đã bắt đầu hiểu ra rằng có những câu hỏi em không thể hỏi anh nữa vì những câu hỏi đó rất dễ làm cho tình yêu của chúng ta bị rạn nứt, thậm chí bị đổ vỡ.
Nhưng có một sự thật là anh đã khác trong con mắt của em.
Anh khác từ sau lần đầu tiên xuất ngoại về, trong quán cà phê, anh say sưa ca ngợi Singapore đầy cây xanh, đường xá trật tự, thu nhập đầu người hơn 30.000 USD/ năm, thành phố rất hiện đại… Rồi anh bảo chủ quán mở bài hát của Trịnh Công Sơn với giọng hát của Khánh Ly “… Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ…” để rồi đắm mình trong bài hát đó. Tiếng hát Khánh Ly và nhạc Trịnh dầu mê hoặc nhưng vẫn không thể cuốn em ra khỏi câu hỏi “Tại sao Singapore, một đất nước nhỏ bé chỉ hơn 3 triệu dân, diện tích chỉ hơn 550 km2, tài nguyên không có gì lại là một quốc gia giầu có và tươi đẹp như thế?”.
Anh khác trong mắt em từ buổi tại một cuộc hội thảo có người bạn Israel đã nói đại ý rằng chúng ta thật may mắn khi được sinh ra ở một đất nước giầu có về tài nguyên khoáng sản, đất đai phì nhiêu và rộng lớn. Người bạn Israel thốt lên: “Nhìn đất đai của các ông mà chúng tôi khát thèm”. Anh quay sang nói với em giọng đầy tự mãn: “Em thấy chưa, ai cũng thèm muốn có một đất nước như đất nước mình”. Anh không biết rằng em cảm thấy tự ái, bức bối xen lẫn niềm tủi nhục. Tại sao Israel chỉ có sa mạc, thời tiết khắc nghiệt, dân cư ít ỏi mà họ đã xây dựng được một quốc gia có tầm ảnh hưởng khoa học, kinh tế hàng đầu thế giới. Giả sử họ chỉ có bằng một nửa những thuận lợi như chúng ta, chắc chắn họ đã là một siêu cường lâu rồi.
Em ngạc nhiên khi thấy trong các câu chuyện của các anh, em chỉ thấy toát lên sự hài lòng, mãn nguyện mà không có ai đặt câu hỏi: Tại sao chúng ta vẫn còn là nước nghèo? Đến bao giờ chúng ta trở thành hùng cường để cho em và lũ bạn gái của em đi đến đâu cũng không còn tủi nhục, ngẩng mặt lên trong sự tự hào?
Các anh hí hửng khoe với nhau những gì mình làm được là nhất nước. Anh thân yêu!
Em không chịu nổi khi anh huênh hoang, hãnh tiến nhưng em càng không chịu nổi khi anh tự ti đến ươn hèn. Khi có điều kiện tiếp cận với các nước hàng đầu thế giới như Anh, Nhật, Mỹ... anh và các bạn anh đã coi bất cứ cái gì của họ cũng hoàn hảo, cũng là nhất còn tất tần tật những gì của Việt Nam chúng ta đều bị coi là tầm thường, xoàng xĩnh. Thói vọng ngoại đã khiến các anh toan tính đi làm thuê cho nước ngoài để được vinh dự là những người làm thuê cho các công ty số một. Vậy thì nói cho cùng lý tưởng của anh là gì? Vâng! Anh có thể biện minh rằng anh làm tất cả để sau này em và các con sẽ có một cuộc sống đầy đủ. Anh còn nói không phải người đàn ông nào ở Việt Nam cũng làm được điều ấy cho người mình yêu, rằng em phải biết tự hào về anh. Em rất biết ơn anh về điều đó nhưng nó không cho em niềm tự hào về anh, về các bạn anh. Điều mà em và những người phụ nữ chúng em cần ở anh, những người đàn ông Việt Nam là nghị lực và khí phách vươn lên. Không huênh hoang, tự mãn nhưng cũng không tự ti, khiếp nhược và hơn hết, hãy biết “nhấm nháp” sự cay đắng của nỗi nhục để từ đó vươn dậy cho mỗi cá nhân, cho cộng đồng và cho Tổ quốc. Xin đừng để chúng em phải thốt lên: Thời của những người đàn ông không đáng mặt đàn ông!
Anh có thể cho rằng em không biết điều và quá tham lam. Không, em không tham lam nhưng em đầy khát vọng. Tham lam, ích kỷ có thể làm lụn bại một dân tộc nhưng khát vọng nhân văn sẽ biến một dân tộc trở nên hùng cường.
Anh và những người đàn ông thân yêu của chúng em hãy tràn trề khát vọng, hãy xông vào cuộc đua tranh, hãy hành động và hành động vì một nước Việt vĩ đại, hùng cường để em thực sự tự hào về anh.
Anh và các anh thân yêu!
Khi biết em viết bức thư này cho anh, mấy đứa bạn gái của em đọc và đòi được tham gia. Vì vậy, lúc đầu là Thư gửi anh nhưng giờ đây là Thư gửi các anh và các bạn em muốn được cùng ký tên vào bức thư này.
Dù là Em gửi anh hay Chúng em gửi các anh thì điều đó có gì quan trọng khi mà thông điệp của em và các bạn em gửi đến các anh là: Hỡi những đàn ông Việt, hãy vươn vai đứng dậy bằng hào khí cha ông ngàn xưa truyền lại.
Vũ Thị Lê Nguyên
Thursday, June 16, 2011
Trung Quốc trong mắt Nhật Bản
Rating: | |
Category: | Other |
Thử nhìn lại lịch sử, tham chiếu Nhật Bản, một nước cũng là láng giềng Trung Quốc như Việt Nam, nền văn minh cũng sinh sau đẻ muộn như Việt Nam, và quy mô quốc gia cũng nhỏ bé như Việt Nam, đã định vị Trung Quốc như thế nào trong một bối cảnh lịch sử tương tự như Việt Nam.
Bài viết dưới đây đưa ra một góc phân tích về cách nhìn Trung Quốc của Việt Nam và Nhật Bản thời phong kiến. Đây là góc nhìn riêng của tác giả cần được tranh luận, làm sáng tỏ thêm. Mời bạn đọc phản biện bài viết này.
CÁCH NHÌN TẠO RA SỐ PHẬN
Nếu như lịch sử hiện đại của các nước Đông Á (Việt Nam, Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản) là lịch sử quan hệ với Phương Tây, thì trong các thời kỳ tiền hiện đại, lịch sử của Việt Nam, Triều Tiên và Nhật Bản là lịch sử của mối quan hệ với Trung Quốc.
Trong thời đại ngày nay, khi Trung Quốc đang ôm tham vọng giành lại vị trí lịch sử đặc biệt trước đây. Để định vị chính mình, Việt Nam không thể không định vị Trung Quốc. Chúng ta hãy thử nhìn lại lịch sử, tham chiếu Nhật Bản, một nước cũng là láng giềng Trung Quốc như Việt Nam, nền văn minh cũng sinh sau đẻ muộn như Việt Nam, và quy mô quốc gia cũng nhỏ bé như Việt Nam, đã định vị Trung Quốc như thế nào trong một bối cảnh lịch sử tương tự như Việt Nam.
TRUNG QUỐC KHÔNG PHẢI LÀ "THIÊN TRIỀU"
Nước ta suốt nghìn năm, mỗi khi Trung Quốc xâm lăng thì ngoan cường tuyên bố "Nam quốc sơn hà Nam đế cư", nhưng thắng họ rồi thì lại đều đặn triều cống, các Vua mỗi khi lên ngôi thì luôn xin "thiên triều" phong tước, tự coi mình là nước nằm trong vòng ảnh hưởng của Trung Quốc.
Trong con mắt Nhật Bản, Trung Quốc không may mắn có cái vị trí ấy. Trong suốt lịch sử trung đại, không có bất kỳ một ông Nhật hoàng nào cử sứ giả sang Trung Quốc xin tước phong. Ngay trong bức thư đầu tiên gửi Tùy Dạng Đế để thiết lập quan hệ ngoại giao, thái tử Shotoku đã mở đầu: "Thư này là thư của thiên tử xứ mặt trời mọc gửi thiên tử xứ mặt trời lặn".
Trung Quốc dĩ nhiên là tức giận, nhưng phải chấp nhận. Rồi dần dần thành quen, và... chấp nhận vĩnh viễn.
Với chúng ta, chỉ khi nào bán nước như Lê Chiêu Thống thì mới bị nguyền rủa, còn "nộp cống xưng thần" là chuyện nhỏ, ngay cả với Lê Thái Tổ hay Quang Trung. Ở Nhật Bản, Ashikaga Yoshimitsu (cuối thế kỷ 14), là vị Shogun (tức "tướng quân", dưới quyền Nhật hoàng) duy nhất trong lịch sử Nhật nhận tước phong của Trung Quốc. Và chỉ có thế, cái tên của ông này đã bị lịch sử Nhật Bản muôn đời nguyền rủa như một vết nhơ khó rửa của dân tộc.
Như vậy, ngay cả khi không hề có chiến tranh, họ vẫn thiết định một tư thế bình đẳng trong ngoại giao.
Đừng nghĩ rằng vì Việt Nam quá gần Trung Quốc mà đành nhân nhượng. Chỉ cần xem quá trình Vương An Thạch phải mất nhiều năm chuẩn bị cho cuộc chiến tranh xâm lược Đại Việt năm 1076 là rõ. Thời đó, chuẩn bị một cuộc chiến tấn công Việt Nam không hề dễ dàng.
Việt Nam lựa chọn như vậy về mặt chính trị, vì một nguyên nhân văn hóa: chúng ta chấp nhận văn hóa Trung Quốc là một "khuôn mẫu đỉnh cao", do đó, dù kháng chiến ngoan cường để giữ độc lập trong thực tế, nhưng về mặt chính trị, lại chấp nhận mình thuộc vùng ảnh hưởng của nó.
Vậy, tiếp theo, ta thử xem Nhật Bản trước đây nhìn văn hóa Trung Quốc như thế nào.
TRUNG QUỐC KHÔNG PHẢI LÀ KHUÔN MẪU
Nhật Bản dĩ nhiên thừa nhận Trung Quốc là một nền văn minh rực rỡ và học tập nó hết mình, nhưng khác Việt Nam, Nhật Bản không cho phép Trung Quốc trở thành khuôn mẫu. Có thể thấy sự lựa chọn này ở tất cả những lĩnh vực chủ yếu của nền văn hóa.
Cắm rễ trên nền tảng văn minh nông nghiệp lúa nước Đông Nam Á, Việt Nam dĩ nhiên có một bản sắc khác biệt với Trung Quốc, ngay từ cội rễ. Nhưng ta thử nhìn vào phần văn hóa bác học, phần được tầng lớp tinh hoa dân tộc du nhập về và "đặt chình ình" vào giữa cơ thể dân tộc.
Là một nước đi sau, Việt Nam muốn bắt kịp Trung Quốc. Nhưng ít nhất là từ thế kỷ XV trở đi, chúng ta có một cách nhìn lạ lùng: không thua Trung Quốc nghĩa là... không khác Trung Quốc.
Bị dẫn dắt bởi cách nhìn này, những sáng tạo của chúng ta thật đáng tự hào, nhưng chỉ có điều, ở khá nhiều lĩnh vực chủ yếu, chưa bao giờ vượt ra ngoài "chiếc hộp Trung Quốc". Tổ chức khoa cử như Trung Quốc. Sắp xếp bộ máy nhà nước như Trung Quốc. Dùng hoạn quan như Trung Quốc. Viết chữ Hán như người Trung Quốc viết... Xây dựng Văn Miếu, biểu tượng của nền văn hiến nước nhà, chúng ta không dám làm bất kỳ chi tiết nào khác với Khổng miếu ở Trung Quốc.
Văn miếu (Việt Nam) xây dựng từ thế kỷ 11. Khang Hy ở thế kỷ 17 đến thăm Khổng miếu (Trung Quốc), viết 8 chữ "Vạn thế sư biểu. Khang Hy ngự thư". Chúng ta cũng lật đật làm một tấm bảng y như vậy để treo ở nhà mình, đến nỗi Hồ Cẩm Đào ở thế kỷ 21 này đến thăm Văn miếu (Việt Nam), nhìn 8 chữ ấy, từng bối rối vì ngỡ đang... ở nhà.
Ngay cả trong những sáng tạo nhằm mục đích phân biệt mình với Trung Quốc, chúng ta cũng sáng tạo trong khuôn khổ của Trung Quốc: sáng tạo chữ Nôm, nhưng theo đúng những nguyên tắc của chữ Hán, bắt buộc những ai muốn học chữ Nôm thì phải học chữ Hán trước.
Nhật Bản thì không cho phép Trung Quốc có vinh dự là một lò gạch để đúc nên những cục gạch giống nhau. Họ không tổ chức khoa cử như Trung Quốc. Không xây dựng hệ thống nhà nước như Trung Quốc. Không dùng hoạn quan như Trung Quốc. Dùng chữ Hán, nhưng ngay trong cuốn sử đầu tiên, "Cổ sự ký", họ phá vỡ mối quan hệ giữa âm và nghĩa của chữ Hán để viết một thứ chữ Hán mà người Trung Quốc... không đọc được.
Suốt hơn một nghìn năm độc lập phong kiến và tự chủ khi học hỏi Trung Quốc, Việt Nam có nhiều sáng tạo độc đáo, rất riêng, nhưng không có những đóng góp khiến Trung Quốc ngày nay nhìn lại mà hổ thẹn.
Chúng ta không thể làm điều đó, vì ngay từ xuất phát điểm là cách nhìn và cái nhìn, "chữ thánh hiền" là chữ Trung Quốc, "người thánh hiền" là
người Trung Quốc, nhìn chung, mọi hình mẫu đều nằm ở Trung Quốc.
Vậy chúng ta thử nhìn xem ông bạn Nhật kia học Trung Quốc bằng thái độ văn hóa nào.
TRẢ ƠN THẦY BẰNG CÁCH GIỎI HƠN THẦY
Các bậc đại Nho của chúng ta coi mọi điều hay lẽ phải đã được "thánh hiền Trung Quốc" nói hết cả, mình không cần phải lập thuyết làm gì, chỉ cần sống sao cho đúng.
Ở Nhật Bản xưa, các nhà Nho được tôn vinh là bậc đại Nho là những người dám làm một việc mà đối với các nhà Nho Việt Nam là không thể chấp nhận được: phủ định triệt để thánh hiền Trung Quốc, để xây dựng một cách nhìn và cái nhìn một mới về nhân sinh.
Trong văn hóa Việt Nam, có bậc đại Nho nào của chúng ta khi biện luận mà dám đặt vấn đề một cách "vô lễ" như thế này với thánh hiền Trung Quốc? Sách "Sentetsu Sodan" ("Tiên triết tùng đàm") của Nhật kể về Yamazaki Ansai, bậc đại Nho của Nhật Bản thế kỷ 17, như sau: Một hôm Yamazaki Ansai hỏi các môn đệ: "Nếu bây giờ Trung Quốc cử Khổng tử làm chánh tướng, Mạnh tử là phó tướng, dẫn vài vạn binh thuyền tấn công nước ta. Là học trò của Khổng Mạnh, các trò sẽ làm gì?". Nghe câu hỏi là biết câu trả lời rồi. Các học trò của Khổng Mạnh sẽ phải... chém đầu Khổng Mạnh để báo ơn vua, như chính Khổng Mạnh đã dạy.
Việt Nam thì chỉ có thể chém đầu Ô Mã Nhi, Liễu Thăng, chứ chém đầu cụ Khổng cụ Mạnh thì không dám. Chúng ta không cảm thấy cần phải "đặt vấn đề" về mặt văn hóa với Trung Quốc.
Thế kỷ 17, Nhật Bản có một bậc đại Nho là Ito Jinsai phê phán triệt để Tống Nho: để hiểu Đạo của người, không thể bằng cách nhìn đạo của Trời thông qua Lý, như Tống Nho quan niệm, mà cần nhìn thẳng vào chính cuộc sống đời thường và trần tục này. Họ có những kẻ điên.
Tominaga Nakamoto, đầu thế kỷ 18, còn đi xa hơn nữa, lớn tiếng tuyên bố rằng, đạo Nho là của Trung Quốc, đạo Phật là của Ấn Độ, Thần đạo thì của Nhật Bản nhưng của thời xưa.
Cần một triết thuyết mới cho cuộc sống thực hôm nay. Nakamoto tuyên bố vậy, nhưng chẳng làm được gì cả. Chí nguyện là một chuyện, còn có sáng tạo được cái "triết thuyết mới" ấy hay không là chuyện khác.
Tuy nhiên, điên như Nakamoto là dở cho riêng ông nhưng tốt cho đất nước ông. Khoảng nửa thế kỷ sau, thái độ thách thức cái vị trí đỉnh cao văn hóa của Trung Quốc đã đi đến đích: ngay từ trước duy tân Minh Trị gần một thế kỷ, cậu học trò Nhật Bản có những cống hiến thực sự trong thực tế để dạy lại ông thầy của mình.
Các học phái "Kokugaku", "Rangaku", "Mito"... đã phủ nhận tận gốc vị trí lãnh đạo của văn hóa Trung Quốc, bằng cách chỉ ra những lý luận phi tự nhiên của Nho giáo Trung Quốc, sự cực đoan của học thuyết "thiên mệnh", những sai lầm trong những kiến thức y học Trung Quốc về giải phẫu người...
Học tập Trung Quốc là chịu ơn Trung Quốc. Chịu ơn thầy thì phải trả ơn thầy. Cách trả ơn duy nhất đúng là cống hiến cho ông ấy những hiểu biết mới của riêng mình.
LỜI CUỐI CHO MỘT KHỞI ĐẦU
Sang đến thế kỷ XIX, ở Việt Nam, đáp lại tiếng khóc canh tân thảm thiết của Nguyễn Trường Tộ là cái im lặng đáng sợ của một hoang mạc tinh thần, vì ngay cả khi Việt Nam đã bị Pháp nghiền nát, những ông quan hay chữ trong triều đình Huế vẫn chưa thôi sùng bái Trung Quốc như là "khuôn mẫu đỉnh cao".
Ở Nhật Bản, vì dám thách thức thầy mình về mặt trí tuệ, nên sang đầu thế kỷ XIX, trí thức Nhật không bất ngờ khi thấy Trung Quốc đại bại trước Anh quốc trong chiến tranh nha phiến. Và nhờ thế, họ được chuẩn bị sẵn về mặt tinh thần để đáp lại tiếng gọi canh tân của Fukuzawa Yukichi bằng một nhịp bước quân hành khiến cả bầu trời rung chuyển.
Cách nhìn tạo ra cái nhìn. Cái nhìn tạo ra sự lựa chọn. Sự lựa chọn tạo ra số phận. Số phận thay đổi khi cách nhìn thay đổi.
Người Nhật ngày trước nhìn văn hóa Trung Quốc như thế nào thì sau đó họ cũng nhìn văn minh Phương Tây theo cách ấy. "Học tập Phương Tây, Đuổi kịp Phương Tây. Vượt qua Phương Tây" - đó là tinh thần Nhật Bản suốt từ thời kỳ Duy tân đến nay. Tinh thần này trùm lên mọi lĩnh vực, kể cả văn chương nghệ thuật.
Dĩ nhiên, khi nghe khẩu hiệu này của Nhật Bản, ta sẽ cảm thấy họ lộng ngôn. Bởi "Phương Tây" là cả một thế giới khổng lồ và đa dạng. Nhật Bản không thể so sánh được về mặt quy mô. Nhưng, lộng ngôn thì cũng như... Nakamoto ở thế kỷ 18 là cùng.
Mỗi dân tộc khi tham gia vào dòng chảy toàn cầu hóa đều không thể không định vị quốc gia mình trên bản đồ thế giới. Mỗi người Việt định vị bản thân mình trước cuộc đời như thế nào thì Dân tộc Việt định vị chính nó trước thế giới như thế ấy.
Sức mạnh của một dân tộc thể hiện rõ nhất không phải khi nó đứng ở vị thế của kẻ mạnh, mà khi nó sinh ra, mới ngước mắt nhìn mặt trời đã nhận thấy mình là kẻ yếu.
Một dân tộc yếu khi còn chưa thôi thách thức những đỉnh cao, nó vẫn còn đang sống, đang hành trình. Một dân tộc đã chấp nhận một đỉnh cao nào đó là khuôn mẫu vĩnh viễn, nó là một chiến binh "gục bên súng mũ bỏ quên đời".
Sunday, June 12, 2011
Hào khí anh hùng
Giã biệt lên đường tới chiến khu
Dang tay quyết chống với quân thù
Trận tiền da ngựa gương nam tử
Hậu tuyến lời thề đấng trượng phu
Sơn hà hùng mạnh cùng năm tháng
Xã tắc vững bền đến ngàn thu
Anh hùng hào kiệt ghi chiến tích
Biên giã khải hoàn sử sách lưu
(12/6/2011)
Saturday, June 11, 2011
Yêu nước có của riêng ai?
Gần đây, không biết vì sao chính quyền Cộng sản VN lại cho báo chí đăng tin ầm ĩ chuyện Trung Cộng xâm lấn lãnh hải Việt Nam. Nếu giả sử, họ lại cấm bặt báo chí đưa tin, hoặc nếu có đưa tin với 6 dòng vắn tắt ở trang TTXVN rằng tàu Bình Minh 2 đang thăm dò ở ngoài khơi Đông Hải thì bị TÀU LẠ cắt cáp, cũng được vậy? và như vậy, người dân trong nước lại cứ phè phỡn sống cuộc sống yên bình, và tiếp tục gọi các tin tức "ngoài luồng" khác là phản động. Mình còn nhỏ, không biết nhiều về chuyện chính trị, chỉ thắc mắc mà không có lời giải đáp. Chắc là có lý do tế nhị gì đó, chứ những chuyện cỡ như Trung Cộng xây sân bay trên Hoàng Sa, lấn tới chiếm một số đảo ở Trường Sa, cũng "động trời" đâu có kém chuyện cắt cáp thăm dò của tàu Bình Minh 2 trong lãnh hải Việt Nam đâu? Mà họ cũng im được đó thôi.
Đường lối lãnh đạo của Đảng lúc nào cũng đúng. Ngay cả việc lãnh đạo người dân, làm cho họ không biết rằng, thể hiện lòng yêu nước của mình bằng cách biểu tình có đúng không, cũng đúng luôn. Đảng có lòng yêu nước nhu nhược của Đảng. Đáng buồn hơn, Đảng còn bắt người dân phải yêu nước theo cách của họ đang yêu: nhân dân không được biểu tình, chỉ được ở nhà COI tivi, XEM tin tức thôi, quyền NÓI là quyền của nhà phát ngôn; quân đội không được manh động, VIỆC TRUNG QUỐC XÂM LẤN BÒ CÕI CHỈ LÀ CÁI BẪY THÔI, chừng nào Trung Quốc chiếm trọn quốc gia thì... chúng ta đi làm thái thú. Viết tới đây mình chợt nhớ lại câu nói của cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh: "phương thức thể hiện lòng yêu nước còn tùy thuộc vào thể chế chính trị". Sao mà nghẹn ngào quá xá!
Những giọng điệu mâu thuẩn của người lớn và "người lớn"
Rating: | |
Category: | Other |
Còn những ông tai to mặt lớn, mấy ông công an, mấy ông thầy có quyền cao, chức trọng, dạy học sinh và khuyên răn mọi người thì cũng tương tự như thế. Họ khuyên sinh viên học sinh nên lo học hành, kiếm việc làm, lập gia đình, đừng đụng vào chuyện chính trị chi cho khổ thân, mọi việc đã có nhà nước lo rồi.
Cũng chính vì cái dân tộc tính bắt người khác phải thụ động, tin tưởng vào người lớn, tin tưởng cấp trên, và họ thì luôn độc tài quyết định trong mọi việc; mọi trói buộc cứ đeo bám vào con người Vn nên các cấp cầm quyền đảng cộng sản đã vô tình hoặc cố ý lừa biết bao thế hệ.
Mấy ngày qua, nhìn cái khí thế của sinh viên Vn xuống đường để phản đối Trung Quốc lấn chiếm biển đảo, những người có tinh thần dân tộc không ai khỏi nghẹn lòng. Suốt hơn nửa thế kỷ nay, mọi người dân cứ mãi tạm tin vào đường lối của đảng. Tin riết rồi bây giờ dân tộc mới te tua!
Bao nhiêu thất bại về kinh tế, giáo dục; bao nhiêu sai lầm trong quản lý quốc gia nhưng mọi người vẫn phải chịu cúi đầu an phận. Không phải vì họ không biết. Nhưng tất cả cũng chỉ vì người lớn có quyền! Chuyện gì khác thì còn có thể chấp nhận, hy vọng còn có ngày sửa, chứ lãnh thổ, lãnh hải bị ngoại bang càng ngày càng lấn lướt, xâm chiếm, điều đó nếu cứ theo cách lý luận, giáo dục, hành xử của chính quyền với dân thì mất trắng cả lãnh thổ và lãnh hải, lúc đó không còn có dịp để mà… kêu trời! Không thể chấp nhận cái lối hành xử độc tài đó được nữa, những tuổi trẻ Vn đã nhìn thấy. Và những ngày qua, tinh thần dân tộc của sinh viên học sinh Vn đã chứng tỏ, các em không thể tin, cứ ngồi chờ cách cư xử với ngoại bang của những người già đầu mà vẫn còn dại được nữa.
Ăn cái gì mà ngu dữ vậy hả trời! Trong khi người ta bắn giết, đe dọa dân mình trắng trợn như thế, dầu cho có yếu hèn, nhát gan, không dám chạy ra đánh lại thì ít ra cũng phải để cho các em bày tỏ quan điểm dứt khoát của dân tộc chứ. Có ai cầm lòng nổi mà không phẫn nộ với cái thái độ của chính quyền đối với dân đi biểu tình chống Trung Quốc mà lại còn bị hạch sách không? Những người làm theo lệnh trên, lệnh ở đâu mà ngu thế! Người thừa hành những mệnh lệnh đó lại còn ngu hơn. Họ còn bảo để chính quyền giải quyết theo luật pháp quốc tế. Giải quyết đã bao lâu rồi? Ai đã can thiệp? Hiện tại người dân vẫn còn bị hà hiếp trên biển thì sao đây?
Ai theo dõi tình hình thế giới chắc đều có thể nhận ra rằng Trung Quốc mặc dầu mạnh về quân sự hơn Vn nhiều lần nhưng sẽ không bao giờ dám đánh Vn. Nhiều tài liệu phân tích, nhận định rất sâu sắc đã nêu ra rồi. Chúng ta nên nhìn thấy thêm một điểm nữa là nếu Trung Quốc có chính nghĩa, Vn vi phạm luật biển theo công ước quốc tế thì họ đã thẳng tay dùng quân sự chứ không cù nhầy, chơi trò mèo vờn chuột lúc rắn lúc nhu với Vn đâu. Im lặng hoặc là phản đối theo cái kiểu gãi ngứa của em Phương Nga là chúng tiếp tục làm tới đấy.
Đặt trường hợp, nếu có xung đột về quân sự xảy ra thì ai là người cầm súng đi chiến đấu nhỉ? Chắc lúc này mấy ông lại bảo các em đã đủ lớn, có khả năng và bổn phận phải cầm súng bảo vệ tổ quốc, các em không thể dựa vào các chú các bác mãi được. Khốn nạn chưa!
Thế thì cuộc tuần hành của sinh viên vừa qua là một thái độ ôn hòa, nhưng đủ để chứng tỏ cho Trung Quốc thấy rằng tinh thần bất khuất của tuổi trẻ Vn, mặc dầu yếu về quân sự, ít về dân số nhưng quyết tâm bảo vệ tổ quốc đến cùng khi có ngoại xâm, không thể để bất cứ ai dễ dàng ăn hiếp. Cái thái độ cấm đoán biểu tình là một việc làm ngu xuẩn với ngoại bang và sẽ dẫn đến tình trạng mất nước; nếu không thì cũng chính cái thái độ đó sẽ bị giặc đè đầu, cưỡi cổ.
Nguyễn Dư
Friday, June 10, 2011
Tổ quốc ơi, và …mạnh vì tiền, bạo vì quyền!
Rating: | |
Category: | Other |
PN&HĐ: Tổ quốc ơi, và …mạnh vì tiền, bạo vì quyền!
"Có một người trí thức như thế!"
Ông Vũ Khoan và những chuyện ngoại giao cười ra nước mắt
Chủ tịch FIFA và những lần thoát hiểm ngoạn mục
Biển Đông, thi cử và chuyện 2 bộ phim cổ sử đang phát sóng, và sẽ phát sóng, xét cho cùng, vẫn là chuyện vận mệnh quốc gia dưới góc nhìn hải đảo, giáo dục và văn hóa- những lát cắt bi hùng, phẫn nộ xen lẫn nỗi đau mà Phát ngôn&hành động tuần này xin được gửi tới quý bạn đọc
"Trong hồn người có ngọn sóng nào không?"
Tuần này, một sự kiện lịch sử nổi bật được nhắc đến: Cách đây đúng 100 năm, ngày 5/6/ 1911, Bác Hồ xuống tàu đi tìm đường cứu nước.
Tròn 1 thế kỷ, 100 năm sau, con cháu của Bác lại sục sôi tinh thần giữ nước, bảo vệ chủ quyền dân tộc. Trước vụ việc Trung Quốc , vào ngày 26/5/2011 ngang ngược vi phạm nghiêm trọng quyền chủ quyền và quyền tài phán của VN đối với vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của VN ở Biển Đông, vi phạm UNCLOS, vi phạm DOC ký giữa TQ và các nước ASEAN.
Ngang ngược, bởi nơi 3 tàu hải giám TQ cắt cáp tàu Bình Minh 2 cách mũi Đại Lãnh (Phú Yên) chỉ 120 hải lý, trong phạm vi vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) 200 hải lý của VN, cách đảo Hải Nam TQ tới 340 hải lý, vậy nhưng TQ lại nhập nhằng đánh lận rằng đó thuộc vùng đang tranh chấp(?).
Một loạt những hành vi xâm phạm chủ quyền VN, ngang nhiên dẫm đạp lên luật pháp quốc tế cho thấy, một quốc gia lớn nổi tiếng có đầu óc, học sinh dự thi toán quốc tế năm nào cũng đứng đầu bảng, mà không phân biệt ra sự khác biệt cơ bản giữa 120, 200 và 340 hải lý. Thì chỉ có thể là quốc gia đứng nhất nhì bảng về... lòng tham, nhưng đứng cuối bảng về sự hòa hiếu với các lân bang.
Tròn 1 thế kỷ sau Bác Hồ đi tìm hình của nước, Tổ quốc ta lại đứng trước cơn sóng cả!
Bản chất của sự ngang ngược gây hấn này là gì?
Ngày 5-6-2011, báo Đất Việt có bài "Nguyên nhân Trung Quốc leo thang ở Biển Đông". Ngoài việc giải quyết cơn khát năng lượng dầu mỏ mà Biển Đông là nguồn tiềm năng khổng lồ, giới phân tích và dư luận quốc tế cho rằng động thái này của TQ xuất phát từ tình hình trong nội bộ nước này đang có nhiều bất ổn.
Phải chăng, "nóng" quá trong nội tình, mà TQ muốn hướng dư luận ra bên ngoài, đánh lạc hướng và làm dịu tình hình trong nước. Sự gây hấn với VN đồng thời còn là một phép thử cân não không chỉ với VN, mà với cả Mỹ và ASEAN?
Phép thử, nhưng dã tâm thật.
Dã tâm thật, sẽ gặp ý chí thật!
Trên các trang báo mạng, blog cá nhân những ngày này hừng hực một không khí Biển Đông, một không gian Biển Đông, một tinh thần vì Biển Đông. Nơi đó, hàng triệu con mắt, hàng triệu con tim yêu thương và phẫn nộ, lo lắng nhất mực hướng về Biển Đông.
Trước đó, ngày 29-5, báo Thanh Niên xuất hiện một bài thơ. Ngay lập tức, bài thơ được truyền nhanh như sóng điện và nhận được sự trân trọng, sự chia sẻ đồng cảm của hàng triệu triệu bạn đọc trong nước, và người Việt nước ngoài. Đó là bài "Tổ quốc nhìn từ biển" của nhà báo- nhà thơ Nguyễn Việt Chiến. Bài thơ thấm đẫm niềm yêu và sự day dứt, xót xa về Tổ quốc.
"Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển/ Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa/ Ngàn năm trước con theo cha xuống biển/Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa...
...Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển/ Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng/ Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa/ Trong hồn người có ngọn sóng nào không..."
"Trong hồn người có ngọn sóng nào không?...". Câu hỏi của nhà báo- nhà thơ có số phận đặc biệt, cũng là câu hỏi cho hơn 80 triệu con dân nước Việt những ngày này.
Nhạc sĩ Phạm Minh Thuần - Quỳnh Hợp ngay lập tức đã phổ nhạc bài thơ. Cùng đó, hàng trăm bài báo của các tướng lĩnh quân đội, công an, các chuyên gia nghiên cứu Biển Đông... cất tiếng.
Một đất nước mà con người biết vượt lên nỗi đau riêng, để sống cùng ấm lạnh cộng đồng. Một đất nước, con người dù chính kiến có thể còn khác nhau, nhưng lập tức cố kết để cùng nhìn về một hướng, cùng chung một tiếng nói- chủ quyền Tổ quốc là trên hết. Đất nước ấy không thể bạc nhược. Tổ quốc ấy không thể yếu hèn.
Rồi ngày 6/6/2011, một loạt các báo Thanh Niên, Pháp luật TP, Đất Việt...đã đưa tin tuổi trẻ và người dân HN, TP. HCM nối vòng tay lớn, biểu thị sức mạnh tinh thần yêu nước, ý chí bảo vệ chủ quyền lãnh thổ.
Và cũng đúng ngày 6/6/2011, "Tàu Bình Minh 02 lại ra khơi"- (VietNamNet). Đó không chỉ là hoạt động tiếp tục của một con tàu có nhiệm vụ khảo sát vùng biển. Đó còn là sự khẳng định chủ quyền Tổ quốc Việt Nam
Đằng sau con tàu không chỉ là Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, mà là cả hơn 80 triệu dân yêu thương và chia sẻ dõi theo. Sự kiện Biển Đông đang đặt Tổ quốc trước những thách thức lớn, đòi hỏi trí tuệ, bản lĩnh và ý chí tự cường, tư duy chiến lược quốc gia. Những phát ngôn ấn tượng của các tướng lĩnh trên ViệtNamNét và VnExpress cũng chính là tâm nguyện nhân dân:
"Nếu SỢ thì mất. Mất chỗ mà người ta muốn chiếm. Không SỢ thì mình có cách đấu tranh để vừa giữ được chủ quyền, vừa giữ được hòa khí....Phải tin tưởng ở người dân mà kiên trì đấu tranh công khai. Công khai thông tin là cách thể hiện sự đồng thuận và sức mạnh toàn dân" (Đại tướng, nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh)
"Nhân dân Việt Nam có đủ ý chí quyết tâm và sức mạnh tổng hợp của cả dân tộc để giữ gìn, bảo vệ các vùng biển và hải đảo của mình" (Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng)
"Biết bao thế hệ đã hi sinh xương máu để có được Tổ quốc như ngày nay. Vì vậy, chúng ta cũng sẵn sàng hiến dâng tất cả để bảo vệ quê hương, bảo vệ chủ quyền biển đảo" (Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết).
"Việt Nam yêu chuộng hòa bình, nhưng khi đứng trước nguy cơ mất chủ quyền thì nhân dân Việt Nam sẽ làm tất cả để bảo vệ nó (Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng)
" Cần phải nhớ lời di huấn của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn nói cách đây hơn 700 năm, "Thời bình phải khoan thư sức dân để làm kế sâu rễ, bản gốc và làm cho vua tôi đồng lòng, anh em hòa thuận, cả nước chung sức. Đó là thượng sách giữ nước". (Thiếu tướng Lê Văn Cương, cựu Viện trưởng Viện Chiến lược Bộ Công an).
Đáng chú ý, mới đây, người phát ngôn Bộ Ngoại giao TQ Hồng Lỗi lại vừa lên tiếng "đòi VN thực hiện các nỗ lực nghiêm túc để giải quyết tranh cãi mới xảy ra ở Biển Đông". Một sự tiếp tục đánh tráo khái niệm theo kiểu "cả vú lấp miệng em", tiếp tục thách thức lòng yêu nước người Việt.
Và chỉ 13 ngày sau sự kiện Bình Minh 02, sáng qua (9/6), Trung Quốc lại tiếp tục ngang ngược cho tàu cá lao vào cắt cáp của tàu thăm dò Viking 2 của Petro Việt Nam khi tàu này đang làm nhiệm vụ khảo sát trong vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của Việt Nam.
Chợt nhớ, chỉ còn ít ngày nữa Quốc hội khóa XIII sẽ khai mạc, bầu ra bộ máy chính thể mới, với sự hiện diện của 500 đại biểu QH. Vận mệnh Tổ quốc, cả chủ quyền lẫn con đường phát triển đang chờ đợi cái tâm, cái tầm của bộ máy chính thể mới, của các đại biểu vì lợi ích "của dân, do dân và vì dân".
Chợt nhớ, câu thơ giống như một câu hỏi day dứt: "Trong hồn người có ngọn sóng nào không?". Phát ngôn của các tướng lĩnh và phát ngôn của nhà thơ liệu có đồng điệu ...
Vâng! Trong hồn người có ngọn sóng nào không?
Để Tổ quốc - không bao giờ ngã tay chèo.
Phao "cứu sinh" cho ngành giáo dục?
Cũng trong tuần này, có một sự kiện nổi bật của ngành GD. Đó là kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông 2011, với hơn 1 triệu thí sinh tham dự. Nổi bật, nhưng kỳ thi lại có vẻ lặng lẽ, không ồn ào.
Sự bình yên của kỳ thi quốc gia, ở góc độ nào đó là điều may mắn. Nhưng ở mặt bên kia, nó phản chiếu tâm lý mỏi mệt, sự nản lòng và thất vọng của cả xã hội trước những già nua, xơ cứng và luẩn quẩn của ngành GD không tìm ra con đường đổi mới thi cử như ngành từng hăm hở, hào hứng tung ra năm nào.
Có lẽ vì vậy, mặc dù tuyên bố cơ bản là giữ ổn định, nhưng trong chỉ đạo, ngành vẫn muốn tìm ra một sự cải tiến. Tiếc thay, sự cải tiến đó đi theo hành trình "xoáy trôn ốc"- luẩn quẩn trở về ...cái cũ. Có thể nhìn thấy ở 2 khâu thanh tra thi, và ra đề thi.
- Thanh tra thi: Cách đây 2-3 năm, ngành điều động rầm rộ tới 9000 thanh tra ủy quyền (giảng viên các trường ĐH, CĐ). Năm nay chỉ còn 600 người, giảm gấp 15 lần. Nhà giáo Văn Như Cương đã phải đặt câu hỏi trên Bee.net: "Phải chăng vì tiêu cực trong kì thi đã giảm đi 15 lần? Hay vì thanh tra đã trở nên không hiệu quả, có cũng như không? Hay vì thanh tra viên bị địa phương vô hiệu hóa?".
Trong khi đó, người viết bài này khi đi một loạt các tỉnh khảo sát, ý kiến của nhiều cán bộ quản lý GD cho rằng thanh tra ủy quyền cũng vẫn chỉ là "cưỡi ngựa xem hoa", chẳng giải quyết vấn đề gì. Vậy chủ trương đó của ngành đúng hay sai? Và sự tốn kém trả giá cho một chủ trương nhất thời đó ai chịu, nếu không phải là dân?
- Đề thi: Sau biết bao năm ra đề thi kiểu đánh đố, làm khó, làm khổ học sinh dẫn đến lò luyện thi nảy nở tưng bừng, thi cử căng thẳng, đến mức ông Hoàng Trường Kỳ- nguyên là GĐ Sở GD và Phó CT tỉnh Vĩnh Phúc phải nhận xét: "Không ai vác đá tự ghè chân mình", nay đề thi lại quay trở về điểm xuất phát- không quá khó, không đánh đố học sinh.
Đến mức vừa kết thúc kỳ thi, tại cuộc họp báo chiều 4-6, Thứ trưởng GD Nguyễn Vinh Hiển đã dự báo, thí sinh sẽ đỗ với tỉ lệ rất cao.
Nhưng thưa Thứ trưởng, tỉ lệ đỗ rất cao với chất lượng GD thực chất khác nhau lắm đó!
Tỉ lệ đỗ rất cao chỉ thuận với chất lượng như ông mong muốn, nếu ngành thực sự kiểm soát được quá trình GD, kiểm soát được 3 yếu tố: Đội ngũ GV; Chương trình, nội dung SGK và Phương pháp. Nhưng thực tế ngành có kiểm soát nổi không?
1- Đội ngũ GV của ngành đến nay, tỉ lệ đạt chuẩn, trên chuẩn khá cao. Nhưng trong đó, có bao nhiêu % chuẩn, trên chuẩn là thực chất; bao nhiêu % chuẩn, trên chuẩn chỉ là hình thức, chưa kể một tỉ lệ nhất định giáo viên còn 7+, 9+...
2- Chương trình, nội dung SGK là yếu tố được nhắm đầu tiên mỗi khi ngành chủ trương cải cách GD. Thế nhưng 4-5 cuộc CCGD đã qua đi, thực tế chưa cuộc CCGD nào được coi là thành công. Đến giờ, chương trình, nội dung SGK vẫn luôn là nỗi lo của xã hội. Sắp tới 70 ngàn tỷ đồng đầu tư tiếp cho GD, trong đó hơn 960 tỷ sẽ lại được rót cho việc biên soạn SGK mới sau năm 2015- có nghĩa là vẫn kiểu "ngựa quen đường cũ"? Ngựa quen đường cũ, thì chất lượng GD rất có thể cũng như cũ.
3- Đổi mới phương pháp là mục tiêu lớn nhất, và duy nhất của Đổi mới GD năm 2000. Hơn 10 năm qua, hàng nghìn tỉ đồng của nhân dân rót cho thiết bị GD, để rồi đến giờ trường phổ thông vẫn cơ bản dạy chay- học chay, vẫn thầy đọc- trò chép. Sự thất thoát không chỉ tiền bạc. Sự thất thoát ở đây còn là chất xám của bao thế hệ trẻ VN đã không thể biến thành "động lực cho sự phát triển".
Ngành GD nghiêm khắc ngăn chặn hiện tượng phao thi mỗi kỳ thi cử. Nhưng chính ngành lại đang rất cần "phao cứu sinh" để khỏi trượt vỏ chuối trước yêu cầu phát triển xã hội, trước tương lai dân tộc.
Ai là người chịu trách nhiệm chính về cái "lỗi hệ thống" của ngành đây?
Mạnh vì tiền, bạo vì quyền?
Không khí Biển Đông còn hừng hực trong tuần, thì mới đây một vụ việc của văn hóa khiến sự nổi giận của xã hội lại bùng lên như lửa đổ thêm dầu.
Đó là bộ phim nhiều tập Huyền sử Thiên đô đang được phát sóng, bắt đầu nhận được nhiều tiếng khen của khán giả, mới tới tập 20 (trong số 42 tập phim đã sản xuất) bỗng chốc bị VTV tuyên bố cắt sóng vào ngày 29-6 tới đây. Thay vào đó, VTV sẽ phát bộ phim Lý Công Uẩn- Đường tới thành Thăng Long, một bộ phim mà từ khi ra đời đã chuốc lấy bao tai tiếng. Đến giờ, dù phải cắt gọt, sửa chỗ này xén chỗ kia tới 3-4 lần thì tai tiếng của nó xem chừng vẫn hoàn nguyên.
Bởi nó hỏng ngay từ điểm xuất phát- tâm lý vọng ngoại quá nặng, cho dù nhà sản xuất mong muốn được đóng góp cho điện ảnh nước nhà.
Nguyên nhân chính của sự cắt sóng phim Huyền sử Thiên đô là gì?
Nhà biên kịch Nguyễn Mạnh Tuấn, tác giả kịch bản vô cùng bức xúc vì theo ông "Lý do thì đủ thứ nhưng tóm lại là sự cửa quyền và tiền... Vì cửa quyền và tiền nên tự nhiên giá trị văn hoá nó rẻ mạt đi....Họ chẳng cần gì hết, họ chỉ cần tiền".
Họ ở đây là ai, và tiền ở đây là tiền gì? Đọc kỹ bài trả lời phỏng vấn trên VietNamNet mới hay, đây là tiền quảng cáo ăn theo bộ phim- một cách kiếm tiền theo kiểu "xã hội hóa" của nhà đài. Cũng theo ông Nguyễn Mạnh Tuấn, đến tập phim 11 thì quảng cáo tương đối nhiều.
Nhưng từ tập 12 cho đến giờ- tập thứ 20, thì quảng cáo đã sụt hẳn xuống, do thông tin Huyền sử Thiên đô sẽ dừng phát sóng, đẩy nhà sản xuất phim vào sự thất thu, với nguy cơ mất cả chì lẫn chài. Rất có thể số phận bộ phim cũng thành ...huyền sử nốt!
Điều đáng nói không ở bộ phim Huyền sử Thiên đô. Mà là sự bất bình của bạn đọc trước tin bộ phim Lý Công Uẩn- Đường tới thành Thăng Long sẽ được công chiếu tiếp theo.
Nếu bộ phim cổ trang "đặc sệt" TQ này được chiếu trong những ngày mà sự kiện Biển Đông khiến cả nước phẫn nộ, sẽ ra sao?
Có lẽ ý thức được tầm nguy hiểm của những hệ lụy, mới đây Tổng GĐ Đài Truyền hình VN cho biết VTV sẽ tạm dừng phát sóng bộ phim Lý Công Uẩn- Đường tới thành Thăng Long vào cuối tháng 6 như đã công bố.
Cho dù đó là tin mừng, người viết bài này không khỏi nghĩ về phát ngôn trước đó của ông Lê Ngọc Minh, Phó Cục trưởng cục Điện ảnh, Chủ tịch Hội đồng duyệt phim quốc gia: Chúng tôi cho rằng phim không sai phạm về tinh thần lịch sử...
Không sai phạm về tinh thần lịch sử, nhưng lại rất phản văn hóa, làm tổn thương nặng lòng tự tôn dân tộc của người Việt, khác gì tự nguyện chấp nhận một sự "xâm lăng văn hóa".
Đến Chủ tịch Hội đồng duyệt phim quốc gia còn không phân biệt được rạch ròi giữa văn hóa và phản văn hóa, nói gì đến câu "Phải nâng tầm lên chứ?" của nhà sản xuất Trịnh Văn Sơn (Công ty cổ phần Truyền thông Trường Thành). Nâng tầm đến mức khi xem phim, người ta nghĩ đó là phim TQ, không phải phim của VN chăng?
Người ta còn chưa quên câu chuyện diễn viên TQ Triệu Vy, nổi tiếng với vai Tiểu Yến Tử đã phải đối mặt với một làn sóng bất bình của người dân nước cô, khi xuất hiện trong một buổi biểu diễn thời trang với bộ trang phục in hình quân kỳ Nhật Bản. Dư luận cho rằng, Triệu Vy đã chà đạp lên lòng tự trọng của dân tộc. Rút cục, diễn viên này đã phải khóc xin lỗi khán giả và người dân TQ. Một diễn viên, nhận thức có thể hạn chế đã phải trả giá như vậy, huống hồ, đây là cả một công ty sản xuất phim ảnh một quốc gia, là những người có trình độ và nhận thức nhất định về văn hóa?
Ngày 1/10/2010, trong bài "PN & HĐ: Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng", người viết bài đã nói về nỗi tủi nhục của sự mất văn hóa. Nay chỉ xin nhắc lại: Nước có thể còn, nhưng dân tộc có thể mất, chỉ vì văn hóa vong nô.
Bỗng nhớ đến câu thơ như một câu hỏi buồn day dứt của Nguyễn Việt Chiến: "Trong hồn người có ngọn sóng nào không?"
Trong hồn người có ngọn sóng nào không?...
Saturday, June 4, 2011
Biển Đông dậy sóng và nghi án "đổi tiền lấy điểm"
Rating: | |
Category: | Other |
1
Chuyện Trung Quốc ngang nhiên xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam để phá hoại cáp thăm dò tàu Bình Minh 02, chuyện một giảng viên ĐH bị tố “ăn tiền” sinh viên và nỗi sợ hãi thực phẩm chứa độc chất…là những lát cắt tuần qua.
Chuyện anh hàng xóm to xác xấu tính
Câu chuyện ba tàu hải giám Trung Quốc "ngang nhiên" cắt cáp thăm dò của tàu địa chấn Bình Minh 02 vào lúc 5h58' sáng 26/5, khi tàu của chúng ta đang khảo sát địa chấn tại khu vực lô 125, 126, 148, 149 ở thềm lục địa miền Trung của Việt Nam chắc chắn là sự kiện nóng nhất của tuần qua.
Nóng bởi việc cắt cáp diễn ra trong vùng biển hoàn toàn thuộc vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa thuộc chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam, chỉ cách mũi Đại Lãnh (Phú yên) khoảng 120 hải lý, nghĩa là còn tới 80 hải lý nữa mới đến ranh giới 200 hải lý của thềm lục địa Việt Nam. Theo Công ước của Liên Hợp Quốc về Luật biển Quốc tế 1982 (UNCLOS), Trung Quốc chỉ có quyền qua lại trên vùng biển này, nhưng không có quyền khai thác tài nguyên và không có quyền can thiệp vào việc khai thác tài nguyên của Việt Nam.
Trung Quốc cũng đã nhiều lần có những hành động "gây hấn" với Việt Nam, như những lần bắt giữ các tàu cá Việt Nam hoạt động tại vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa, những vùng biển đang có tranh chấp. Nhưng đây là lần đầu tiên, Trung Quốc chuyển từ các vùng nước xa bờ đến hành động khiêu khích trong chính vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam.
Tàu hải giám 84 của Trung Quốc. Ảnh: sina.com
Hành vi sai trái của Trung Quốc, chỉ có thể dùng từ mà ông Đỗ Văn Hậu, Phó Tổng Giám đốc PVN đã mô tả là "ngang ngược"!
Bộ Ngoại giao Việt Nam lập tức đã lên tiếng phản đối mạnh mẽ, yêu cầu Trung Quốc chấm dứt ngay, không để tái diễn những hành động vi phạm quyền chủ quyền của Việt Nam đối với thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, đồng thời bồi thường thiệt hại cho phía Việt Nam.
Những mong "sự cố" sẽ được phía Trung Quốc đón nhận và xử lý theo đúng tinh thần hợp tác quốc tế. Vậy mà dư luận lại được một phen ngã ngửa khi bà Khương Du, người phát ngôn Bộ Ngoại giao nước này ngang nhiên tuyên bố: "Những gì mà các cơ quan liên quan của Trung Quốc đã làm là các hoạt động giám sát và thực thi luật pháp hoàn toàn bình thường ở khu vực biển thuộc thẩm quyền tài phán của Trung Quốc".
Thậm chí, ngày hôm sau, trong cuộc họp báo thường kỳ ở Bắc Kinh, bà này lại lớn giọng "Chúng tôi yêu cầu phía Việt Nam chấm dứt ngay các hoạt động xâm phạm chủ quyền của chúng tôi và tránh tạo ra những sự cố mới".
Bình luận về tuyên bố của bà Khương Du, các học giả chỉ còn nước lắc đầu: ngang ngược, ngụy biện đến thế là cùng!
Không phải vô cớ mà nhà báo David Piling của tờ Financial Times khi bình về sự kiện này đã gọi Trung Quốc là "anh chàng to xác xấu tính"!
Bà Khương Du, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc ngang nhiên tuyên bố: "Những gì mà các cơ quan liên quan của Trung Quốc đã làm là các hoạt động giám sát và thực thi luật pháp hoàn toàn bình thường ở khu vực biển thuộc thẩm quyền tài phán của Trung Quốc". Ảnh: NHK
Là một nước lớn, lẽ ra phải làm gương trong việc tuân thủ các quy ước quốc tế, từ Công ước của LHQ về Luật biển năm 1982 (UNCLOS) đến Tuyên bố về cách ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC) mà ASEAN và Trung Quốc đã ký năm 2002, nhưng Trung Quốc dường như đang cố tình có những hành động đi ngược lại chính những quy ước quốc tế, và "cậy lớn bắt nạt bé" khi nhất định đổ lỗi cho Việt Nam. Sang nhà hàng xóm, phá vườn nhà hàng xóm, khẳng định đó là vườn nhà mình, đổ lỗi cho hàng xóm "xâm phạm chủ quyền", "tạo sự cố". Đặt câu chuyện ở tầm 2 nhà cạnh nhau đã thấy không thể chấp nhận, nữa là ở tầm 2 quốc gia.
Chẳng thế mà thuyền trưởng Alexander Belov (người Nga) của tàu Bình Minh 02 đã phải thốt lên "Tôi chứng kiến điều không tin nổi". Theo ông Belov, người từng làm việc trên vùng biển của nhiều quốc gia trên thế giới như Na Uy, Iceland, Greenland, Mỹ, Anh, Sudan, Ấn Độ, Indonesia, Hàn Quốc, Nhật Bản và Nga, thông thường "những tàu hải giám như tàu Trung Quốc vừa qua phải tìm cách liên lạc với chúng tôi thay vì phá hoại các thiết bị của tàu".
Dư luận quốc tế thì chẳng còn lạ gì cách hành xử tiền hậu bất nhất, nói một đằng làm một nẻo của Trung Quốc.
Bởi chỉ cách đó mấy ngày, Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc còn vừa trấn an các nước châu Á rằng nước này không đe dọa ai, rằng cường quốc đang lên này sẽ kiên trì chiến lược phát triển hòa bình, rằng chính sách an ninh của họ là quả quyết không đối đầu.
Nhưng ngay lúc ông Lương Quang Liệt còn đang ở Manila bắt tay hữu hảo với các nhà lãnh đạo Philippines thì Trung Quốc lại lén cho tàu chiến xâm nhập vùng biển của Philippines.
Bộ Ngoại giao Việt Nam lập tức đã lên tiếng phản đối mạnh mẽ, yêu cầu Trung Quốc chấm dứt ngay, không để tái diễn những hành động vi phạm quyền chủ quyền của Việt Nam đối với thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, đồng thời bồi thường thiệt hại cho phía Việt Nam. Ảnh: Long Anh
Hay cái kiểu "lập lờ đánh lận con đen", cố tình làm cho dư luận hiểu nhầm khu vực không có tranh chấp thành khu vực có tranh chấp" cũng không còn gì lạ lẫm. Bởi nói như luật gia Trần Công Trục, nguyên Trưởng ban Biên giới Chính phủ, dù có che đậy dưới những mỹ từ "hợp tác", "hòa bình", "gác tranh chấp, cùng khai thác" thì Trung Quốc cũng không thể giấu diếm tham vọng độc chiếm Biển Đông, biến Biển Đông thành "ao nhà" của họ. Nhiều học giả trong nước và quốc tế từng ví von cái đường chữ U mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền giống như cái "lưỡi bò" tham lam đang chực chờ thè lè ra nuốt trọn ¾ diện tích vùng biển trung tâm của các giao thương hàng hải quốc tế này.
Trong khi từ chối đưa ra những giải thích rõ ràng hoặc trưng ra những bằng chứng thuyết phục về mặt pháp lý, lịch sử, lô gic của đường lưỡi bò, vốn bị cộng đồng quốc tế chỉ trích dữ dội, Trung Quốc lại âm thầm tiến hành những hoạt động lấn chiếm, khẳng định chủ quyền để tạo "sự đã rồi"
Không phải ngẫu nhiên, rất nhiều ý kiến cho rằng hành động của Trung Quốc là có chủ ý, có tính toán, mang tính tạo cớ của chính phủ Trung Quốc, nằm trong chuỗi hoạt động thời gian qua nhằm mục đích hiện thức hóa đường "lưỡi bò". Như bài viết của nhóm tác giả Quỹ Nghiên cứu biển Đông nhận định "Nếu gặp phải sự phản ứng kiên quyết của Việt Nam và của ASEAN thì họ sẽ tính toán khác. Nếu Việt Nam im lặng và ASEAN giữ thái độ đứng ngoài, Trung Quốc sẽ đương nhiên ghi điểm và sự việc ngày 26/5 sẽ có thể được tô vẽ thành một sự kiện bảo vệ lãnh thổ Trung Quốc như sự kiện Lý Chuẩn ra Hoàng Sa năm 1909 và sự kiện Trung Quốc chiếm Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974".
Chúng ta không phải là nước đầu tiên Trung Quốc áp dụng phép thử liều lĩnh này. Họ đã từng làm như vậy với Philippines và Malaysia. Lúc đó, hai nước này đã cho máy bay ra đuổi tàu Trung Quốc. Về ngoại giao, họ cũng phản ứng quyết liệt trước hành động được xem là đòn "nắn gân" của Trung Quốc.
Với Việt Nam lần này, nếu theo dõi phát ngôn từ Bộ Ngoại giao và một loạt bài viết trên nhiều tờ báo của Việt Nam, có thể thấy những phản ứng đã ở cấp độ mạnh mẽ hơn nhiều lần so với trước. Có vẻ như Việt Nam hiểu được rằng: Ta vững thì họ lùi. Ta lùi thì họ tiến thôi. Mềm nắn, rắn buông, Trung Quốc luôn như vậy. Đó là quy luật của quan hệ rồi". (thiếu tướng Lê Văn Cương).
Nghĩa là ta phải tiến, phải dựa vào chính mình, và phải là việc của toàn dân, chứ không thể chỉ là việc của chính phủ, của... Bộ Ngoại giao.
Và như Đại tướng, nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh nhấn mạnh trên Bee: "Phải tin tưởng ở người dân mà kiên trì đấu tranh công khai. Công khai thông tin là cách thể hiện sự đồng thuận và sức mạnh toàn dân. Nước nào dù có ý đồ không tốt đi nữa cũng phải tôn trọng lẽ phải. Không giấu được. Giấu thì người ta lại tưởng mình sợ. Không sợ thì sẽ hiểu và hóa giải được mọi vấn đề. Nếu SỢ thì mất. Mất chỗ mà người ta muốn chiếm. Không SỢ thì mình có cách đấu tranh để vừa giữ được chủ quyền, vừa giữ được hòa khí"
Thầy bảo thầy không "ăn tiền", sinh viên bảo "đi thầy" là luật?
So với chuyện Trung Quốc có hành động xâm lấn chủ quyền Việt Nam, thì những lùm xùm quanh PGS.TS Nguyễn Bá Diến, Trưởng bộ môn Luật Quốc tế, Khoa Luật, trường ĐHQG Hà Nội bị tố nhận tiền của sinh viên trước mỗi kỳ thi dường như trở nên... nhỏ bé. Bởi một sự thật "không nói ra nhưng ai cũng biết" là chuyện đi thầy đang diễn ra nhan nhản ở các giảng đường đại học. Đi thầy khi làm luận văn thì nhiều hơn, nhưng đi thầy trước mỗi môn thi cũng không ít, nhất là tại các trường đại học trên địa bàn Hà Nội. Cứ ngồi trò chuyện với một nhóm sinh viên từ các trường khác nhau, thế nào cũng nghe các bạn chia sẻ, so sánh xem thầy cô trường nào "nhận tiền nhiều hơn", hay ai thì bắt buộc phải đưa mới thi đậu, còn ai thì chỉ những người không học khá mới phải đi.
Thế nhưng, câu chuyện ở Khoa Luật ĐHQG Hà Nội lại rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, khi PGS Diến khẳng định chắc nịch ông chưa hề nhận tiền "đi thầy" của sinh viên nào, và câu chuyện được dựng lên gần 1 năm nay "là do tư thù cá nhân với tôi và cũng vì mong muốn phá hoại sự ổn định của khoa Luật, chứ không phải là chuyện của mấy cô cậu sinh viên".
Đọc đến đây chợt thấy băn khoăn quá. Nếu thầy Diến đã nhận tiền mà dám nói hùng hồn đến thế thì... thật đáng khâm phục. Bởi dám khẳng định chưa hề nhận tiền đi thầy, trong khi hàng nghìn sinh viên đã và đang học thầy ở khắp đất nước, chỉ một người trong số họ đứng ra tuyên bố đã từng biếu tiền và thầy nhận thì lời khẳng định sẽ hoàn toàn sụp đổ ngay. Còn nếu quả thật thầy chưa hề nhận tiền thì thật oan ức quá, vì hết học sinh tố cáo lại đến tổ thanh tra xác minh khẳng định việc nhận tiền là có thật, chỉ không được biết rõ từ những bằng chứng nào? Bởi đã là khoa Luật thì làm việc phải đúng luật lắm chứ? Sao bản kết luận sơ bộ thì khẳng định có nhận tiền ngon lành, mà đến kết luận chính thức của khoa lại bảo chưa đủ bằng chứng để khẳng định?
PGS.TS Nguyễn Bá Diến.
Rồi đến TS Ngô Huy Cương, tổ trưởng tổ thanh tra xác minh những sai phạm của PGS.TS Nguyễn Bá Diến, lại tố cáo việc sau khi tổ của ông ra kết luận sơ bộ gửi lên Ban chủ nhiệm khoa, ông Diến đã cho người tới uy hiếp ông. Đáp lại lời cáo buộc này, PGS Diến cho rằng "Ông Cương về khoa mới được 5 - 6 năm nhưng tố cáo tới 7- 8 người, nhà báo muốn hiểu về con người ông ta như thế nào thì xin mời tới Văn phòng Quốc hội, Cục Hàng không, cơ quan cũ của ông ta mà hỏi. Nếu tôi đe dọa ông ấy thì đã là phạm tội hình sự rồi, ông ấy đến cơ quan công an mà tố cáo chứ tố cáo với báo chí làm gì?".
Xem ra, câu chuyện đã trở thành các thầy tố nhau trên mặt báo, và ai cũng phát ngôn rất hùng hồn, cũng khẳng định mình hoàn toàn trong sạch, còn cái sai hoàn toàn thuộc về người khác. Ngay phản hồi của độc giả tự nhận mình là sinh viên của khoa Luật cũng mỗi người mỗi phách, người khen thì khen thầy dạy rất công bằng, là nhà giáo giỏi và tâm huyết với nghề..., kẻ chê thì khẳng định chuyện thầy nhận tiền là có thật và đã trở thành huyền thoại...
Câu chuyện hiện đang dừng lại ở việc kết luận của khoa đã được gửi lên Giám đốc ĐHQG Hà Nội, chưa biết sẽ đi tiếp về đâu? Kết luận khẳng định PGS Diến có khá nhiều sai phạm, tuy chưa khẳng định được chuyện đổi tiền lấy điểm, còn PGS Diến một mực khẳng định "kết luận thanh tra mang tính trù dập".
Không biết rồi đây ĐHQG sẽ quyết định thế nào về câu chuyện này? PGS Diến có tiếp tục kiện để khẳng định mình vô tội không? Trong chuyện đúng sai thì đa số chưa chắc thắng thiểu số. Nội bộ khoa Luật đã lục đục thì rất cần ĐHQG Hà Nội vào cuộc mạnh mẽ để phân định rõ ràng. Còn bao nhiêu giảng viên và sinh viên của khoa Luật, không lẽ không thể minh định việc PGS Diến thật sự nhận tiền, hay bị vu oan?
Quan trọng hơn, xin đừng "giả vờ" việc giảng viên nhận tiền sinh viên là hi hữu, là chuyện chỉ để nói ở bàn trà nước nữa. Đừng để tới đây người ta lại dùng cụm từ "kính thưa các đồng chí chưa bị lộ" để nói về rất nhiều những giảng viên thản nhiên nhận tiền của sinh viên. Không thể chữa khỏi bệnh, nếu không thừa nhận đang bị bệnh. Mà càng để lâu thì bệnh càng nặng thôi.
Độc tố trong thực phẩm? Yên tâm đi!
Chuyện chất độc DEHP trong thực phẩm xứ Đài Loan nhưng ảnh hưởng trực tiếp đến Việt Nam cũng là câu chuyện đáng quan tâm của tuần này.
Nhân viên FDA Đài Loan kiểm tra sản phẩm bị nghi ngờ nhiễm chất DEHP - Ảnh: Focustaiwan.tw
Riêng trong phản ứng của Cục An toàn vệ sinh thực phẩm (ATVSTP), Bộ Y tế, đã thấy những biến chuyển nhanh đến không ngờ.
Mới ngày 28/5, Cục còn khẳng định đã tiến hành rà soát và xác định không có sản phẩm trong danh mục được cảnh báo của công ty từ Đài Loan nhập khẩu vào Việt Nam. Một khẳng định chắc nịch khiến nhiều người băn khoăn, thông báo của Cơ quan Y tế Đài Loan mới phát đi từ ngày 26/5, kể cả Cục ATVSTP có nắm được thông tin này từ 3 ngày trước đó thông qua mạng cảnh báo của Cục nối với các nguồn thông tin từ các nước trên thế giới và khu vực, thì chưa đầy 1 tuần làm sao đủ để Cục có thể rà soát tất cả các sản phẩm? Chưa kể, ngoài những sản phẩm nhập khẩu chính ngạch, còn biết bao nhiêu sản phẩm nhập khẩu theo nhiều kênh khác nhau?
Không biết có phải chưa yên tâm với kết luận của chính mình không? mà ngày 31/5, Bộ Y tế đã quyết định thành lập các đoàn thanh tra tại các tỉnh thành trong cả nước để truy tìm thực phẩm có xuất xứ từ Đài Loan nghi ngờ chứa hóa chất DEHP độc hại.
Để rồi 1 ngày sau, ngày 1/6, đoàn thanh tra đã tìm được một sản phẩm có chứa chất độc, đó là thạch rau câu hương vị khoai môn nhãn hiệu TARO của công ty New Choice Foods có chứa DEHP. Theo thông tin báo chí thì đây là kết quả việc kiểm tra đột xuất tại công ty New Choice Foods. Công ty cũng báo cáo đến trưa 1/6 đã thu hồi 3582 thùng thạch hương vị khoai môn, còn 3688 thùng trên thị trường, với lời hứa sẽ thu hồi toàn bộ đến hết ngày 6/6.
Đó là chuyện ở Việt Nam, vừa khẳng định không có sản phẩm nào trong danh mục được cảnh báo thì phát hiện 1 dòng sản phẩm. Phát hiện xong thì ông Lâm Quốc Hùng, Trưởng phòng quản lý ngộ độc, Cục ATVSTP đã vội khuyến cáo người tiêu dùng nên bình tĩnh, không nên hoang mang, lo lắng.
Trong khi Đài Loan chính thức ra lệnh cho 17.000 siêu thị, nhà bán lẻ tạm thời ngừng kinh doanh tất cả sản phẩm có nghi ngờ đã nhiễm chất DEHP, 6 loại sản phẩm gồm nước uống thể thao, nước trái cây, trà, mứt trái cây, trái cây đóng hộp, bột thực phẩm, các viên thực phẩm hoặc viên bổ sung thực phẩm phải được đem đi kiểm định và phải có giấy chứng nhận an toàn với DEHP mới được bán trên thị trường. Những con số rất ấn tượng, như 130 sản phẩm của 95 nhà máy bị nghi nhiễm chất DEHP đang bị điều tra và sẽ bị thu hồi nếu cơ quan chức năng phát hiện có chứa chất độc, 40 tấn mứt trái cây và 1 triệu chai nước uống các loại đã bị thu hồi.
Tại Manila, thủ đô của Phillipines, cơ quan giám sát EcoWaste Coalition đã chụp hình 30 loại nước uống độc hại của Đài Loan và đăng hình lên trang blog của họ, hy vọng người dân có thể tránh được phần nào, trong khi sản phẩm chưa kịp thu hồi.
Không cần so với những hành động quyết liệt của nước "chủ nhà" Đài Loan, chỉ cần so với cách ứng xử của Manila, cũng thấy dường như Việt Nam rất chủ quan với các chất độc hại. Nói đúng hơn là người tiêu dùng có thể hoang mang, nhưng lại không đủ thông tin để quyết định, đến mức nhiều khi thành sợ bóng sợ gió. Còn cách hành xử của đại diện chính quyền là Bộ Y tế lại mang nhiều động thái trấn an hơn là cung cấp thông tin thiết thực cho người dân.
Wednesday, May 18, 2011
Wednesday, April 13, 2011
Áo dài
Áo dài tha thướt dưới tán hoa
Làm chàng thi sĩ nghĩ không ra
Rằng mình đang ở đào hoa đảo
Hay đã hồi hương chốn quê nhà.
Tuần rồi đi ngắm hoa anh đào. Bất chợt nhìn thấy những tà áo dài thướt tha trong một rừng hoa. Trong lòng cảm thấy ngẩn ngơ, xao xuyến đến lạ. Dẫu biết áo dài đã đẹp, nhưng nét đẹp hài hòa, pha trộn giữa bản sắc Việt Nam và Nhật Bổn làm mình không khỏi bàng hoàng, ngây ngất. Tiếc là quên đem máy ảnh. Thôi, đành hẹn năm sau vậy.
Tuesday, April 5, 2011
Thursday, March 31, 2011
Tiễn bước người đi

Được tin bên ấy đón dâu
Ta nghe như có nỗi sầu không tên
Lòng thì bỗng thấy nhẹ tênh
Trách chi ai nỡ mau quên câu thề
Không còn nên nghĩa phu thê
Gượng cười tiễn bước người về xe hoa
Mừng người lại nghĩ đến ta
Buồn vui lẫn lộn chắc là tình si
Thôi đành cất bước ra đi
Một cơn gió đến thầm thì vi vu
"Bướm vàng đậu nhánh mù u
Lấy chồng càng sớm lời ru càng buồn"
Nhật Bản, 31/3/2011
Miên man
Có nhiều khách hàng vô cái chuồng heo của mình, lộn, cái tiệm thịt heo của mình nói rằng, sao tiệm thịt heo toàn là thơ không hà, chắc cái ông chủ tiệm này "nghệ sĩ" lắm đây. Thực ra hông phải vậy, mà vì cái chuyện làm thơ khó lắm, khó hơn viết văn xuôi nhiều. Phàm cái gì khó, có lỡ quá dở đi chăng nữa, cũng hông bị phản ánh, mà có bị phản ánh, cũng đổ thừa được là do việc làm thơ khó như... quỷ :D Chứ nếu viết văn xuôi, bị chê thậm tệ thì còn mặt mũi nào mà đứng bán thịt cho đặng.
Dạo này mình bận bịu tùm lum, đến nỗi ngay cả cái việc đi bắt "cóc, nhái, ễnh ương" về trang trí, mà cũng không có thời gian. Người ta tưởng mình bận bịu việc công, ai dè mình bận làm việc riêng mới chết chứ :P Bắt chước người ta, mình cũng bày đặt đi soạn thảo cái này, soạn thảo cái khác. Nói soạn thảo cho ghê gớm, chứ thực ra mình chỉ copy cuốn sách của người khác rồi chỉnh tới chỉnh lui cho vừa ý. Thôi kệ, cái này mình chỉnh cho mình học, hông có xuất bản nên không mang tội ăn cắp bản quyền :P Cái việc đơn giản vậy mà làm hoài hông xong, giờ nó rối nùi một đống rồi nè, huhu. Giờ mới biết, soạn một cuốn sách không phải là chuyện đơn giản.
Mình còn lỡ hẹn chưa giải mấy câu đố. Định vớt vát đợt cuối coi có ai thèm trả lời không. Chắc thấy mình cứ quyết tâm đợi, người ta mới nhất định không thèm trả lời, coi ai hụt hơi mà chết trước, hic. Mình nín thở không lại, đành phải trả lời thôi, biết sao giờ. Rút kinh nghiệm đợt này, đợt sau mình sẽ hỏi những câu đại loại như: "đố các bạn, trên thế gian này, đâu là khoảng cách xa nhất. Không phải giữa ngọn núi này tới ngọn núi nọ, không phải giữa đại dương này, tới đại dương nọ, mà là Một vòng trái đất..." (nghe quen quen) Chắc sau khi hỏi câu này, mấy chục triệu người bay vô trả lời cũng nên. Mình phải sửa phần thưởng từ 1 ký thịt heo lên 1 cọng lông heo Kobe, hì.
Mấy ngày nay, thương người Nhật quá. Mình cứ tự hỏi, nếu người Việt mình sống ở 1 đất nước gánh gần 20% những đợt địa chấn trên 6.0 độ Richter hàng năm của địa cầu, liệu người Việt mình có kiên cường như họ; hoặc nếu người Nhật sống ở quốc gia độc đảng trị giống Việt Nam mình, họ có trở nên lè phè? Người ta có câu "thời thế tạo anh hùng", anh hùng có tạo nên thời thế bao giờ. An ủi một điều là người Việt mình ở những quốc gia khác, cũng có những thành công đáng ghi nhận đó thôi, nghĩa là người Việt mình cũng không đến nỗi tệ. Chỉ tại... Haiz, mình lại nhắc tới chuyện chính trị rồi. Không khéo bị cô giáo phê bình dài dòng, xa đề trong khuôn khổ bài viết này :D
Con người nghĩ cũng lạ. Người ta đặt ra những thước đo về giá trị con người, viết thành sách vở, dạy nhau từ thế hệ này tới thế hệ khác. Để rồi, khi thực hiện triệt để những giá trị đó, thì lại cảm thấy ngạc nhiên. Đợt địa chấn ngàn năm có một, không, trăm năm có một thôi :P, ở vùng Đông Bắc Nhật Bản vừa rồi là một bằng chứng. Cả nhân loại phải ngả mũ kính trọng Nhật Bản, chỉ vì họ thực thi cái đạo làm người đó. Mình chia buồn với nỗi đau của người Nhật và cũng cám ơn các bạn hàng chưa từng gặp mặt bao giờ, đã gửi những lời hỏi thăm tới mình trong đợt thiên tai vừa qua :)
Mình định nói gì nữa ta? À, một điều mình muốn nói nữa là thịt heo của mình hông có bị nhiễm xạ. Mọi người cứ yên tâm mà tiếp tục mua thịt heo ở Thỉ nhục điếm, hihi. Công ty cũ của mình có liên quan chút ít đến nguồn phóng xạ, nên mình ít nhiều cũng biết phóng xạ là gì, chí ít cũng biết cách lo cho bản thân và đàn heo thân yêu :))
Mọi người đọc tới đây chắc cũng đuối lắm rồi, hì. Chắc tại bị ức chế trong một thời gian dài im hơi lặng tiếng. Cám ơn mọi người đã theo dõi.
Tuesday, March 8, 2011
Thư ngỏ của T.Ư hội Liên hiệp đàn ông toàn thế giới
Hỡi anh em!
Lại một lần nữa, cái ngày đáng sợ ấy sắp tới. Không thể thoát được nó, không thể hoãn được nó, càng không thể chạy trốn nó. Vậy chúng ta hãy đứng sát vào nhau, hãy nắm chặt tay và đối diện với nó một cách anh hùng.
Thưa anh em.
Có bất công không? Khi trong suốt cuộc đời vất vả, nặng nhọc đầy gian lao chúng ta không có một ngày dành cho mình. Đã từ lâu, cái thế giới mỏng manh này có ngày chống thuốc lá, ngày phòng si-đa, thậm chí có cả ngày cúm gà mà vẫn làm ngơ, không dành cho đàn ông một hôm nào cả.
Vì sao thế? Và đã từ lâu, thế giới bị phụ nữ thao túng mất rồi. Từ trong nhà ra đường phố, từ công ty tới bệnh viện, phụ nữ đã tràn ngập, đã cai quản, đã ra lệnh. Chúng ta mặc gì, chúng ta ăn gì, chúng ta đi đâu, quan hệ với ai, kiếm ra tiền và cất ở chỗ nào đều bị phụ nữ kiểm soát, bắt bớ, theo dõi và tra khảo. Vậy phụ nữ là ai?
Về bản chất, phụ nữ cũng là con người như chúng ta. Nghĩa là cũng thích ăn, thích uống, thích vui chơi và tụ tập đàn đúm (khoản sau cùng này thì hơn hẳn). Ta thuốc lá, chị em có thuốc lá. Ta rượu, chị em có rượu. Ta cờ bạc, chị em cũng bạc cờ, ta... vân vân, chị em cũng... vân vân và vân vân.
Sở dĩ "chúng" hơn ta, làm khổ ta, hại được ta là vì "chúng" có những vũ khí tối tân mà chả bao giờ ta có: đấy là nước da trắng, đấy là làn môi cong, đấy là mắt bồ câu, đấy là mũi dọc dừa, là giọng nói dịu dàng và tiếng cười khanh khách như chim.
Mang những dụng cụ “giết người hàng loạt” như thế, xông vào đám đàn ông ngơ ngác, tội nghiệp, thiếu đoàn kết, phụ nữ đã xây dựng nên một chế độ hà khắc, một hoàn cảnh sống thật tội nghiệp: Bao nhiêu đàn ông bị giam cầm trong các gia đình, bị ăn, ngủ, xem ti vi và cả tắm nữa theo điều lệnh. Bao nhiêu trai trẻ bị áp tải đi chơi, bị ép phải mua quà, bị dồn vào thế phải tặng hoa, tặng bánh sinh nhật hoặc phải chờ đợi đến mềm nhũn dưới trời mưa như rất nhiều bộ phim tình cảm đã tố cáo. Bằng các thủ đoạn quỷ quyệt như nhảy múa tung tăng, chớp chớp mắt (có gắn lông mi giả) và kêu thét lên mỗi khi thấy chuột, phụ nữ làm đội ngũ đàn ông tan tác, mất hết lý trí, không còn chút sáng suốt, quên mình, quên luôn cả tiền bạc của mình.
Bằng những mảnh vải mỏng, nhẹ, gọi là áo, bằng những miếng cắt xéo, quấn bí hiểm gọi là váy, bằng những sợi dây sặc sỡ như con giun gọi là ruy-băng, phụ nữ làm chúng ta phải đầu hàng, phải sung sướng khi bị bắt làm tù binh, thà chết (và đã chết) chứ không vượt ngục. Hậu quả chính sách hà khắc của nền cai trị chuyên chế đó là trong khi chúng ta còng lưng bên máy tính, đổ mồ hôi trong nhà xưởng thì phụ nữ ngồi chiễm chệ trong tiệm gội đầu, vểnh tay làm móng hoặc ngồi gật gù quanh gánh bún riêu. Trong khi chúng ta kiệt sức vì hội thảo, vì nghe lời la mắng của sếp thì phụ nữ hào hứng lắc vòng, nằm dài trong phòng hơi nước để giảm cân. Trong khi chúng ta mất ngủ vì giá xăng dầu, giá xi măng, phụ nữ cứ vác về mà chả quan tâm tới giá tiền kem dưỡng da, kem tan mỡ và kem trị mụn.
Hỡi anh em!
Tưởng như vậy đã tột cùng, phụ nữ vẫn không dừng lại. Chả tham khảo ý kiến, chả cần tìm hiểu sức khỏe và tiền bạc của đàn ông, phụ nữ tung ra ngày 8/3 như một ngày tổng phản công cuối cùng, nhằm quét sạch những ước mong chống đối.
Trong cái ngày dài hơn thế kỷ ấy, hàng triệu thân xác gầy gò, lóng cóng tội nghiệp của anh em chúng ta sẽ phải chúi đầu vào chậu rửa chén, rụt cổ trong giỏ thức ăn mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà. Trong cái ngày kinh khiếp đó, anh em sẽ giặt tã đến mười hai giờ, bổ củi đến ba giờ, rửa tủ lạnh, khua mạng nhện, đổ rác đến đêm, những lúc giải lao thì khâu quần áo.
Anh em có sống sót qua một ngày như thế không? Tôi tin là không. Nhưng nổi loạn à? Đường lối đấu tranh của chúng ta đã định hướng từ lâu là không manh động. Chạy trốn à? Chưa từng có ai chạy thoát, mà thoát là thoát đi đâu?
Vậy anh em hãy chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách làm thật tốt những gì phải làm, khiến phụ nữ kinh ngạc, hoảng sợ choáng váng: Nếu rửa bát, anh em hãy rửa sạch đến mức ba tuần sau vẫn không cần rửa lại. Nếu lau nhà, anh em hãy lau bóng tới mức con ruồi đậu xuống không bay nữa vì mải soi gương. Nếu đi chợ, anh em hãy mặc cả ráo riết, trả giá gắt gao, mua rẻ tới độ sau ngày này, các hàng bán cá, bán gà đều phá sản.
Tóm lại, hãy dùng “gậy bà đập lưng bà”. Hãy biến ngày 8/3 là ngày của chúng ta, khi đàn ông cười nói râm ran, í ới gọi nhau trong siêu thị và túm tụm ăn quà ngoài vỉa hè. Hãy làm cho phụ nữ tiếc đứt ruột và không có cơ hội nào trong giây phút ấy được sờ vào dụng cụ gia đình, được tắm mình trong không khí bếp núc hội hè. Hãy khiến các cô gái khắp nơi hiểu rằng chỉ có ý chí, sức mạnh và khả năng sáng tạo của đàn ông mới biến được một ngày thành một đời. Nếu có một lá cờ thêu chữ 8/3, tôi muốn anh em giật lấy nó, cầm nó xông lên và vẫy thật cao như ngọn đuốc rực lửa.
Anh em tiến lên. Chiến thắng hay là chết!
(St)
Subscribe to:
Posts (Atom)