Friday, January 21, 2011

Cố nhân biền biệt


Mặt trời ửng đỏ ở phương đông
Phi cơ cất cánh lên tầng không
Kẻ đi lưu luyến tình thương mến
Người ở bồi hồi nỗi nhớ mong
Ai rằng cách trở không thay dạ
Ta cũng xa xôi chẳng đổi lòng
Cảnh xưa lời cũ nay còn đó
Sao cố nhân người hóa hư không?

Nhật Bản 21/1/2011

13 comments:

Bông Giấy - said...

Nhật Bản ơi là Nhật Bản!!!!! :-)

Bông Giấy - said...

Cái pic này thấy quen quen.... Không phải quen quen, mà là quen lắm. :-)

Bông Giấy - said...

Biền biệt ....mà ..... không hư! :P

Bông Giấy - said...

P.S: Tôi có thói quen thìch đi loanh quanh ngắm nghía mọi thứ...lúc người ta đang ngủ; thích trêu ghẹo người ta vào lúc người ta không thể níu tóc mình lại...

Cái này đáng lẽ ra phải post bên nhà mình chứ nhỉ, sao post ở đây?

Kệ.. Lỡ rồi, không xóa nữa....

Sắc Không said...

Kẻ đi, người ở biết làm sao mà không lưu luyến bồi hồi, chỉ mong sớm có ngày gặp lại. Bài thơ thật buồn.

Steven Vo said...

Ừ, pic này rất quen. Do người viết cố tình làm cho nó quen mà :P

Steven Vo said...

Cám ơn huynh đã chia sẻ :)

Steven Vo said...

Tui có thói quen giả bộ ngủ say mỗi buổi tối, thích đặt bẫy lúc người ta không để ý. Cái này đáng lẽ không tiết lộ. Kệ, lỡ rồi, không xóa nữa

Steven Vo said...

Kiu Nhựt Bổn chi?

TTKH (Qué.) said...

Sao bài thơ buồn wá dzậy ? Tấm ảnh tình tứ và đẹp quá hả .

Steven Vo said...

Thì thường người ta buồn mới hay làm thơ, viết nhạc. Lúc vui đâu ai thèm làm mấy chuyện đó đâu, huynh thấy có đúng hông :)

Joliephuong Tran said...

Phi cơ cất cánh đi rồi thì cố nhân phải về ăn sáng chứ sao giờ? Đứng hoài đói bụng chết sao? :))

Steven Vo said...

:-? thì ăn sáng xong rồi ra đứng típ >:P